Bộ trưởng Hà Hùng Cường: Tâm tư vì những thứ xã hội cần mà luật vẫn… bó
Dẫn chứng việc người Việt ồ ạt sang Thái Lan, Singapore chuyển giới vì luật dân sự mới chỉ cho xác định lại giới tính; việc đề xuất chấp nhận hôn nhân đồng giới sớm bị gạt ngang, Bộ trưởng Tư pháp Hà Hùng Cường xác nhận “bản thân cũng tâm tư”.
Bộ trưởng Tư pháp Hà Hùng Cường là người chủ trì soạn thảo dự án Bộ luật Dân sự sửa đổi trình Quốc hội cho ý kiến tại kỳ họp này. Ngày 13/11, Quốc hội dành thời gian cho các đoàn đại biểu thảo luận về nội dung này.
Sau khi nghe góp ý của các đại biểu trong tổ thảo luận, tại đoàn đại biểu tỉnh Quảng Bình, Bộ trưởng Hà Hùng Cường phát biểu, làm rõ thêm một số vấn đề đặt ra khi sửa Bộ luật Dân sự.
Ông Cường nhấn mạnh ý nghĩa của Bộ luật Dân sự – 1 trong 2 Bộ luật quan trọng nhất phải xây dựng sau khi có Hiến pháp mới (cùng với Bộ luật Hình sự), để thể chế hóa các quy định của Hiến pháp trong lĩnh vực luật tư. Theo đó, luật dân sự mang tính bao trùm rất rộng lớn.
Chính phủ đặt ra yêu cầu, cũng giống như những nước chuyển đổi thôi, chẳng riêng gì Việt Nam, vì bộ luật Dân sự này là dân sự, là thương mại, là kinh doanh, hàng hóa cho nên phải tiếp cận gần nhất đến thể chế kinh tế thị trường với định hướng xã hội chủ nghĩa.
Bộ trưởng Tư pháp Hà Hùng Cường trình dự thảo Bộ luật Dân sự sửa đổi trước Quốc hội.
Bộ trưởng Tư pháp chí sẻ, điều tâm tư lớn nhất của tập thể của ban soạn thảo, Chính phủ và cả Quốc hội là phải làm sao để một bộ luật lớn như thế này, không thể cứ mười năm lại sửa một lần. (Bộ luật Dân sự Việt Nam đã qua 2 lần sửa toàn diện, mỗi lần có “tuổ.i thọ” 10 năm là lần xây dựng năm 1995 và năm 2005).
Theo Bộ trưởng Tư pháp, giờ thêm một lần sửa bộ luật, môi trường pháp lí, đầu tư kinh doanh, cuộc sống người dân lại bị đảo lộn. “Cũng có người nói với tôi là thà là sai làm trong thế kỉ, còn hơn là sai lầm trong nhiều thế kỉ nữa” – Bộ trưởng Hà Hùng Cường nói.
Video đang HOT
Nhắc lại nguyên tắc “việc dân sự cốt ở 2 bên”, Bộ trưởng Tư pháp nêu rõ quan điểm khi sửa Bộ luật lần này là việc gì luật không cấm thì phải để xã hội, để người dân làm, tự điều chỉnh.
Bộ trưởng Hà Hùng Cường nhắc lại cuộc tranh luận về việc có công nhận cho chuyển đổi giới tính hay không. Trong nước cấm, không cho phép thì người ta vẫn ùn ùn sang các nước lân cận như Thái Lan, Singapore, Campuchia… để làm. Mà việc này dẫn đến hệ quả, người chuyển giới về nếu vi phạm pháp luật, cần bắt tạm giam, tạm giữ cũng không biết phải giam họ ở đâu, ở khu vực nữ hay nam.
“Chúng ta cần nhìn thẳng vào thực tế đó nhưng khổ nỗi Bộ luật dân sự hiện hành mới chỉ cho phép xác định lại giới, chuyển giới vẫn là lãnh địa… khác lạ” – ông Cường nói.
Thêm một dẫn chứng khác là từ quá trình sửa luật Hôn nhân – Gia đình vừa qua, ông Cường không giấu thất vọng, cơ quan soạn thảo mới chỉ đưa ra những vấn đề nhỏ như có chấp nhận hôn nhân đồng giới không mà “thò ra thụt vào” mãi, cuối cùng khi luật được thông qua, phạm vi điều chỉnh cũng bị teo đi nhiều.
Bộ trưởng Tư pháp thoáng thở dài: “Tôi chỉ sợ xã hội không chấp nhận thôi chứ đã chấp nhận, luật không cấm thì phải để cho người dân được làm. Chúng tôi tâm tư nhất vấn đề đó”.
Ông Cường trở lại chuyện sửa bộ luật Dân sự thời điểm này rất khác so với thời điểm năm 1995, khi mà hàng trăm luật chuyên ngành chi tiết đã định hình, không phải chỉ vài ba chục luật. Bộ trưởng Tư pháp xác nhận, đó cũng là bối cảnh phải tính toán để việc sửa luật thấu đáo.
“Có đại biểu nói rất đúng là cuộc sống phải đẻ ra luật, không có luật thì loạn mất. Nhưng trong lĩnh vực dân sự này luật càng ít thì khoảng không tự do của con người càng nhiều. Luật càng nhiều càng cụ thể thì càng bó sự tự do của con người” – ông Cường nói.
Trả lời thêm một số câu hỏi đại biểu đặt ra, như việc áp dụng tập quán hay không, Bộ trưởng Hà Hùng Cường phân tích, Bộ luật Dân sự hiện hành đã quy định việc này nhưng chưa lý giải cụ thể nên cần bổ sung hướng giải thích rõ ràng về tập quán, nhất là trong hoạt động thương mại. Không thể làm ngơ vấn đề tập quán trong quan hệ dân sự là quan điểm của Bộ trưởng Tư pháp.
Về các khái niệm mới đưa ra trong dự thảo luật khiến nhiều đại biểu nghi ngại như “vật quyền”, “trái quyền”, “hành vi pháp lý dân sự”, “địa di”… ông Cường lập luận, để hội nhập thì sử dụng các thuật ngữ này nêu ra ở nơi nào cũng hiểu ngay, không dẫn đến xung đột về mặt luật pháp. Những giáo trình luật đầu tiên của Việt Nam cũng đều dùng những thuật ngữ này. Như việc chuyển san dùng khái niệm “hành vi pháp lý dân sự” cần phải thay cho từ “giao dịch dân sự” đang sử dụng hiện nay vì chuẩn hơn, bao quát hơn, chỉ cả những hành vi đơn phương chứ không chỉ là hoạt động của hai hay nhiều bên.
“Chính phủ trình phương án chuẩn hóa này nhưng Thường vụ Quốc hội đề nghị giữ cả 2 phương án, thay đổi và giữ như hiện tại để Quốc hội quyết định. Nhưng theo tôi, thà rằng thế kỷ nữa chúng ta lúng túng, đi lạc những khái niệm đó còn hơn chúng ta sẽ mãi mãi lạc” – ông Cường diễn giải.
P.Thảo
Theo Dantri
Tâm tư của người chồng
Xưa nay theo lệ thường, chỉ phụ nữ mới hay kêu ca bị chồng bạc đãi, áp bức. Nhưng trong gia đình tôi thì dường như đã có sự "đổi ngôi".
ảnh minh họa
Hồng, vợ tôi, sinh ra trong gia đình giàu sang, bố vợ tôi là người có quyền chức nên lo được cho con cái việc làm tốt, thu nhập cao. Căn nhà chúng tôi đang ở cũng là bố mẹ vợ cho. Bạn bè bảo tôi sướng, lấy được "đại tiểu thư" khác gì chuột sa chĩnh gạo. Nhưng sướng khổ đến đâu chỉ ai ở trong "gầm chạn" mới biết.
Nói thực, lấy vợ giàu có quá nhiều áp lực, nhiều khi chẳng được nhờ mà còn bị lép vế. Tôi "con nhà nghèo" nên mặc cảm với họ hàng bên vợ, chuyện tiề.n nong của cô ấy tôi rất tránh đề cập tới. Đã thế, cư xử với bên vợ phải hết sức chu toàn, từ việc tiếp khách phải ăn nói sao cho ra dáng sang giàu, rồi quà cáp sao cho đắt tiề.n. Hôm Tết, mua quà biếu bố vợ cũng mất cả tháng lương...
Do quen được chiều chuộng từ bé nên Hồng chưa bao giờ phải đụng tay vào công việc nội trợ, vì chiều vợ tôi đành kiêm luôn chức "bếp trưởng". Kể cả khi mời khách đến ăn cơm cô ấy cũng chả buồn xắn tay lên giúp chồng mà cứ ngồi chỉ tay năm ngón. Mỗi khi bên chồng có việc là mặt cô ấy lại xị ra, kêu mệt kêu bận, thế nên tôi thường về quê một mình, ai hỏi thì đành nói dối là "vợ ốm". Lần nào đưa được vợ về thì mọi người phải hầu hạ chẳng khác gì "bà hoàng".
Hồng vẫn giữ thói quen như ở nhà, chẳng đụng tay vào việc gì, cứ ngồi một chỗ sai bảo hết người này người kia. Riêng cung cách ăn uống cô ấy cũng cố tạo khoảng cách với người nhà quê, nhiều bữa kêu "thức ăn khó nuốt quá", rồi bảo đứa cháu đi mua thứ khác về cho mình ăn. Tôi rất giận, nhưng không muốn to tiếng với vợ trước mặt mọi người...
Ở bên nhà mình, Hồng đã chẳng nói tốt được vài câu cho chồng mà còn luôn tìm cách "vỗ mặt" tôi, nào là ở bẩn, ngủ thì kéo bễ cả đêm, nhất là nhấn mạnh vào việc "anh ấy không kiếm ra tiề.n"... Có hôm Hồng mời bạn bè đến chơi, thấy tôi chui vào bếp, một cô bạn khen: "Ông xã cậu đã giỏi giang mà lại tâm lý, chiều chuộng vợ thế này thì nhất cậu đấy". Nhưng Hồng bĩu môi: "Tất cả là nhờ vợ đấy.
Đúng là được người được cả của. Anh ấy tay trắng lập nghiệp, không nhờ vợ thì làm sao có cái nhà đẹp thế này. Vì vậy phải phục vụ vợ là đúng rồi". Lúc nào Hồng cũng đem cái nhà ra để chỉ trích tôi, chẳng cần biết tôi tủi thẹn như thế nào.
Hồng còn "bạ.o hàn.h tinh thần" đối với tôi bằng những câu đại loại như: "Anh đi làm lương thấp thế thì nghỉ ở nhà nấu cơm đi". Tôi nhắc khéo vợ ăn nói tế nhị thì bị cô ấy hét vào mặt: "Em thế đấy, không chịu được thì ra đường mà ở"; bảo vợ dành thời gian chăm chút gia đình thì bị bốp lại: "Chỉ cần 3 triệu thuê ôsin là nhà cửa ngăn nắp ngay"; khuyên vợ làm việc nên có kế hoạch thì "Em chẳng cần kế hoạch mà vẫn kiếm nhiều tiề.n hơn người có kế hoạch như anh đấy!". Nếu tôi làm vợ tức giận: "Anh đúng là đồ bỏ đi. Đã phải bám váy vợ mà còn không biết điều...". Mỗi lần tôi định làm um lên là lại bị cái nhà của vợ chặn họng: "Anh có biết cái nhà này bây giờ giá trị mấy tỉ không? Anh dám bỏ đi không?...".
Khả năng chịu đựng của con người là có hạn. Hôm trước giận quá tôi đã bỏ đi, trả lại cho vợ tất cả những gì cô ấy "đeo" vào cổ tôi. Giờ tôi đang phải đi ở nhờ, nhưng cảm thấy sung sướng vì được tự do, chỉ buồn và thương con gái bé bỏng thôi. Trong những ngày sống một mình, tôi có nhiều thời gian suy nghĩ, định liệu kế hoạch mới cho cuộc đời mình.
Hàng loạt vấn đề được tôi đặt ra: Có nên nhân cơ hội này chia tay với Hồng luôn hay ép cô ấy phải đi cùng tôi, tạo dựng lại cuộc sống từ chính bàn tay của mình? Phải làm thế nào để Hồng hiểu được rằng, cái mà tôi cần là một gia đình hạnh phúc, vợ chồng bình đẳng, tôn trọng nhau chứ không phải sự giàu sang vay mượn? Hành động bỏ đi của tôi đúng hay sai?...
Nhiều đêm nằm vắt tay lên trán, tôi nghĩ Hồng làm gì không hiểu những điều tôi mong ước, nhưng vì ích kỷ, háo thắng mà cô ấy cho rằng tôi được "dựa" vào cô ấy là hạnh phúc cho tôi lắm rồi. Có thể tôi sai vì chưa bao giờ thể hiện một cách dứt khoát, mạnh mẽ và rõ ràng quan điểm của mình, đã không làm cho vợ hiểu được mình thực sự cần gì ở cô ấy. Tôi cứ chịu đựng mãi, với hy vọng "sau cơn mưa trời lại sáng", rõ ràng đó không phải là cách thức đúng đắn để xây dựng hạnh phúc. Bây giờ tôi phải thừa nhận: Xưa nay người đàn ông vẫn được trông đợi là "trụ cột", mặc dù thực tế không phải người chồng nào cũng nắm "huyết mạch" kinh tế gia đình.
Tuy nhiên, nhiều ông chồng kiếm được ít tiề.n hơn, vợ nắm thu nhập chính nhưng họ vẫn hạnh phúc. Vậy sự khác biệt là ở đâu? Phải chăng khi đàn ông kém vợ về thu nhập thì họ đương nhiên phải "bù" lại bằng những đóng góp "phi vật chất" khác (ví dụ sự thành đạt về chuyên môn, có địa vị, danh vọng, uy tín xã hội để làm "đẹp mặt" cho vợ...)? Nếu anh chồng không đáp ứng được những nhu cầu "tinh thần" đó thì dần dà vợ anh ta sẽ thất vọng và chuyển sang trạng thái co.i thườn.g chồng? Vậy mà lâu nay, thay vì để ý và có những quyết định "chiến lược" để khẳng định vị thế trụ cột của mình, tôi lại chỉ cố gắng chịu đựng và chiều chuộng nhằm làm đẹp lòng vợ, cho nên tôi bị đối xử như vậy cũng là đương nhiên?
Người ta hay nói "hỏi cũng là trả lời", tôi sẽ có giải pháp của mình, tuy nhiên còn phải chờ xem vợ tôi phản ứng ra sao. Không chắc cô ấy sẽ thay đổi hoặc tôn trọng tôi ngay lập tức, nhưng chắc chắn tôi sẽ không cho phép cô ấy tiếp tục đối xử với chồng một cách "cửa quyền" như vừa qua.
Theo VNE
Ham lấy chồng Tây chỉ vì "c-huyện ấ-y"? Nhiều người cứ nghĩ rằng phụ nữ Việt lấy tây, một là tham tiề.n, hai là vì "s-úng ố-ng" của các anh tây hơn các anh Việt nhà ta, nhưng cũng không hẳn vậy. Đọc bài Trai Việt kém cỏi nên gái đẹp mới đi lấy chồng tây, tôi đồng ý với phần lớn ý kiến của bạn Ánh Ngọc. Tôi thấy các...