Bố mẹ đẻ bắt người yêu phải mua nhà rồi mới cho cưới
Bố mẹ tôi cương quyết bảo rằng, nếu muốn cưới tôi thì nhà trai phải có đủ 600 triệu thách cưới.
Tôi và bạn trai yêu nhau 3 năm. Anh vừa học xong tiến sĩ, còn tôi vừa học xong cấp 3 và không đỗ đại học. Nhà tôi tương đối khá giả nhưng gia cảnh nhà anh thì ngược lại. Anh sinh ra ở vùng quê nghèo, cha mẹ làm ruộng một đời chật vật nuôi anh ăn học, nhà chả có gì đáng giá ngoài 2 mẫu ruộng và căn nhà hai tầng nho nhỏ.
Bố mẹ tôi còn bảo rằng, nếu không mua được nhà trước khi cưới thì tôi phải chia tay anh (Ảnh minh họa)
Đợt nghỉ lễ trong tháng 5 vừa rồi, lần đầu tiên anh đưa tôi về ra mắt bố mẹ. Bố mẹ anh không khéo léo như người thành phố nhưng hiền lành, chất phác và chân tình vô cùng. Gương mặt họ khắc khổ, làn da đen đúa nhưng nụ cười lại vô cùng hiền hậu.
Nghe tin chúng tôi về, bố mẹ anh đã nhốt sẵn gà và xuống ao bắt cá. Biết tôi thích ăn tôm, bác trai còn tự tay đi kéo lưới ở sông về nấu cho tôi ăn. Trưa hôm đó, cả nhà quây quần bên mâm cơm vô cùng vui vẻ và đầm ấm. Nhưng vì sự vô ý của mình mà bữa cơm hôm đó khiến tôi xấu hổ mãi không thôi.
Trước khi về nhà anh, tôi biết bố anh bị bệnh viêm gan B. Trong bữa ăn, bác nhiệt tình gắp cho tôi một miếng cá to nhưng lúc đó, tôi sợ sẽ bị lây nhiễm, tôi nghĩ mình còn trẻ, mình còn phải sinh con nên tôi rụt bát lại.
Bác trai có phần ngại ngùng lưỡng lự với miếng cá trên tay. Bạn trai tôi hiểu ý vội đỡ lời rằng, tôi không biết ăn cá. Lúc ấy, tôi thực sự rất xấu hổ vì hành động vô lễ của mình nên cũng cố giải thích rằng, “cháu không quen ăn cá”. Mẹ anh cũng vội vàng đỡ lời: “Cháu thích ăn gì tự gắp cho tự nhiên nhé”.
Video đang HOT
Suốt cả bữa ăn, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ và hối hận. Đáng nhẽ ra tôi không nên làm bác trai thất vọng. Buổi chiều tôi và bạn trai có nói chuyện với nhau về bệnh viêm gan B của bác. Tôi nói tôi sợ bị lây nên không muốn ăn miếng cá đó.
Khi hai đứa đang nói chuyện thì bác trai bước vào. Dường như bác đã nghe được toàn bộ câu chuyện chúng tôi nói nhưng bác không phải ứng gì mà chỉ nói có việc cần đi và đi luôn.
Tối hôm đó, tôi ngủ lại nhà bạn trai cả đêm không thấy bác trai về. Sáng sớm hôm sau bác về mang theo rất nhiều cá. Buổi trưa chúng tôi cùng ăn với bố mẹ anh một bữa cơm nữa rồi mới quay về thành phố.
Trước khi đi, mẹ anh cho tôi 2 con gà, 3 con cá chép to mà đêm qua bố anh đi bắt. Tất cả đều được mẹ anh làm sạch sẽ cùng với một túi to rau sạch để tôi mang về biếu bố mẹ. Nhìn dáng vẻ tất bật chuẩn bị đồ của hai bác mà tôi thấy nghẹn lòng vì xấu hổ.
Trước khi lên xe, bác trai còn đưa cho tôi một cái túi nhỏ bảo cầm cẩn thận. Trên xe bạn trai tôi tò mò mở ra xem thì thấy một phòng bì đựng 10 triệu. Số t.iền này chắc bố mẹ anh phải vất vả lắm mới kiếm được.
Sau khi về đến nhà, anh có gọi điện cho bố mẹ. Vì anh mở loa ngoài nên tôi nghẽ rõ tiếng bố anh bảo anh hỏi tôi xem cưới xin cần phải có điiều kiện gì, bạn trai tôi thật thà nói bố mẹ tôi yêu cầu phải có nhà ở thành phố mới cho cưới.
Chưa đợi bạn trai tôi dứt lời, tiếng bác đã dứt khoát hỏi: “Nhà thành phố đắt không? Nếu mua thì cần phải mua bao nhiêu mét để bố mẹ còn liệu t.iền?”. Rồi tôi nghe thấy tiếng mẹ anh nói vọng ra: “Con à, nhà mình rộng thế này sao không về mà ở. Bố mẹ sẽ sửa lại nhà cho con cưới…”.
Mẹ anh vừa dứt lời thì bố anh nói tiếp: “Con cái nó có phúc phận của nó. Chúng ta không thể quản và lo cho nó mãi được. Chúng nó muốn sống cuộc sống như nào thì đó là quyền của nó, không thể nói sống cả đời như tôi với bà ở nông thôn là sung sướng hạnh phúc được. Người ta sinh con gái nuôi dưỡng nên người cũng không phải là dễ. Không ai muốn thấy con mình chịu khổ cực nên chúng ta phải hiểu điều đó”.
Rồi bác nói chúng tôi cứ tìm nhà cửa đi, t.iền bác sẽ tìm cách lo liệu.
Nghe lời bác mà tôi cảm thấy cổ họng đắng nghẹn, nước mắt như mưa. Thật sự tôi vô cùng cảm động và biết ơn tấm chân tình của hai bác đã dành cho tôi. Tôi không bao giờ nghĩ được một người cha nghèo khổ sống ở nông thôn lại có trái tim độ lượng và hiểu biết như bác. Đúng là tôi đã sai khi chưa hiểu gì về bố anh đã có thái độ kỳ thị đối với bác. Tôi thật sự thấy áy náy vô cùng…
Tuần trước, bác lên thành phố mang cho chúng tôi 600 triệu để hai đứa mua nhà chuẩn bị làm lễ cưới. Tôi không biết bác lấy số t.iền này ở đâu ra nhưng tôi biết chắc chắn đó là một khoản t.iền quá lớn đối với gia đình anh.
Tôi vừa khóc vừa nói với bác tôi không thể nhận số t.iền này được. Tôi thật sự không muốn vì tôi mà hai bác phải nợ nần quá nhiều, thậm chí phải bán cả gia sản ở quê đi. Tôi nói với bác tôi yêu anh vì tình cảm chứ không phải vì vật chất. Tôi tôn trọng hai bác vì sự chân tình mà hai bác dành cho tôi chứ không phải vì món t.iền thách cưới này.
Tôi nói với bố mẹ mình rằng, chúng tôi yêu thương nhau thật lòng, hai đứa sẽ tự dựa vào sự nỗ lực của mình để k.iếm t.iền mua nhà nhưng bố mẹ tôi mắng tôi là ngu ngốc, đần độn, sĩ diện hão. Việc mua nhà đương nhiên nhà trai phải có trách nhiệm, giờ chưa cưới xin thì mới ép được nên cần phải mua được nhà mới cho cưới. Sau này thành vợ thành chồng rồi muốn họ giúp đỡ t.iền để mua nhà cũng chả được. Bố mẹ tôi còn bảo, nếu không mua được nhà trước khi cưới thì tôi phải chia tay anh.
Thật sự tôi rất yêu anh, thương hai bác. Tôi thấy không có lý do gì để chúng tôi phải chia tay nhau nhưng bố mẹ tôi biết bác trai đang cầm số t.iền trong tay nên cương quyết bảo nếu muốn cưới thì t.iền thách cưới nhà trai 600 triệu.
Tôi thật sự rất giận bố mẹ. Đành rằng bố mẹ muốn tốt cho tôi nhưng không khác gì bố mẹ mang tôi ra làm món hàng trao đổi lấy hạnh phúc của tôi? Sau này lấy nhau rồi, hai bác cũng sẽ là bố mẹ tôi tôi sẽ phải đối mặt và sống thế nào với hai bác? Tôi phải làm sao bây giờ để có thể thuyết phục được bố mẹ mình?
Theo Afamily
Chồng đuổi ra khỏi nhà, còn bố mẹ đẻ cũng nhất quyết không cho tôi về vì một lần....
Thực sự bây giờ tôi không biết nên làm thế nào nữa, cảm giác như mình sống là vô nghĩa...
Tôi lấy chồng năm 25 t.uổi, hiện có một con trai lên 4. Chồng tôi là người cực kỳ gia trưởng và cay nghiệt, thật sự bao nhiêu năm trời ở với anh, tôi chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ, cũng chưa bao giờ có một ngày hạnh phúc trọn vẹn. Lúc nào tôi cũng thấy tư tưởng, ức chế, căng thẳng và buồn khổ. Thậm chí có những lúc còn cảm thấy mình như bị trầm cảm.
Ngày trước tôi lấy anh cũng vì bố mẹ tôi ép buộc, bởi nhà anh giàu có, bề thế, tôi lúc đó chưa yêu đương ai, vì thế cũng không có sự lực chọn. Nói thẳng ra cũng do tôi nhu nhược.
Lấy nhau về, phàm là mọi thứ trong nhà đều do anh tự quyết, anh bảo thế nào thì là thế đấy, tôi đừng hòng được góp ý nọ kia. Anh độc mồm lắm, tôi mà lỡ làm gì sai ý là anh dè bỉu, thậm chí còn nói những từ cực kỳ khó nghe, miệt thị. Anh còn nhiều thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với tôi.
Cũng vì sống chưa một ngày được cảm nhận tình yêu và sự quan tâm của anh nên tôi đã phải lòng một người đàn ông khác. Anh là đồng nghiệp của tôi, rất chu đáo, ân cần, dịu dàng, tâm lý, đã trải qua một lần đổ vỡ, anh là người chủ động bày tỏ với tôi. Anh biết tôi không hạnh phúc nên nhiều lần nói muốn che chở cho tôi. Tôi lưỡng lự, dằn vặt, làm sao tôi có thể, tôi quá chán cuộc hôn nhân này, nhưng còn con cái, tôi không đành lòng.
Tôi chưa làm gì quá giới hạn cả, nhưng một lần anh đưa tôi về, chồng tôi bắt được. Anh nổi khùng tra khảo, đ.ánh đ.ập rồi đuổi tôi ra khỏi nhà. Còn gọi điện cho bố mẹ tôi, về phần bố mẹ đẻ, ông bà lúc nào cũng bảo tôi phải nhịn, lần này biết chuyện tôi như thế, bố mẹ nhất quyết không cho tôi về nhà, còn bảo tôi làm mất mặt gia đình, dòng họ. Mau quay về mà xin lỗi chồng chứ không có chuyện con gái đi lấy chồng rồi còn quay về nhà bố mẹ đẻ mà ăn vạ.
Tôi đau lòng lắm, thật sự chẳng biết nên làm gì bây giờ nữa. Giờ tôi đang tuyệt vọng vô cùng, chả thiết tha gì nữa, tôi phải làm sao đây?
Theo KhoeDep
'Nóng mắt' vì người yêu cũ vừa mua nhà để cưới vợ Tôi đã ở bên anh ấy hết thời thanh xuân... nhưng người đứng cạnh anh ấy trong bức ảnh cưới lại không phải là tôi! Không thể thoát khỏi buồn chán khi biết người yêu cũ sắp lấy vợ (ảnh minh họa) Tôi đã ở bên anh ấy hết thời thanh xuân... nhưng người đứng cạnh anh ấy trong bức ảnh cưới lại...