Biệt tài “lột xác” không thể giúp “sát thủ đất Cảng” thoát khỏi “mắt xanh” công an
Hơn 40 tuổ.i đời nhưng có đến phần nửa cuộc đời là những ngày tù tội, trốn tránh truy nã cứ tưởng với biệt tài hóa trang tài tình đến mức người thân cũng không nhận ra thì mình sẽ thoát khỏi vòng lao lý, thế nhưng Vũ Bá Khanh (SN 1970, ngụ phường Cát Bi, quận Hải An, Hải Phòng) đã nhầm. Giờ đây khi nằm trong phòng biệt giam, đêm đêm sợ hãi với ngày thi hành án đến không biết lúc nào, tử tù này mới ân hận về cuộc đời “ăn cơm tù nhiều hơn cơm nhà” của mình.
Tử tù Vũ Bá Khanh
Quá khứ “tối mịt”
Chẳng hiểu có bị ảnh hưởng lối sống của những tay “anh chị” “giang hồ đất Cảng” ngày xưa hay không mà từ thời thanh thiếu niên, Khanh đã tỏ ra côn đồ hung hãn thấy rõ, năm 19 tuổ.i đã biết “dự trữ”… lựu đạn trong nhà. Lần đầu tiên vào tù vì tội giế.t ngườ.i của Khanh cũng bắt nguồn từ thói côn đồ “muốn giải quyết mọi chuyện bằng nắm đấ.m” này.
Ấy là vào đầu năm 1989, do đường điện dẫn vào khu dân cư nơi gia đình Khanh ở thường hay bị chập chờn, cứ thi thoảng nhà này lại chạy ra sửa, nhà kia lại chạy ra chọ.c ngoá.y dẫn tới cứ nhà này có điện thì nhà khác tối om. Một lần thấy người thanh niên hàng xóm ra sửa điện, bố Khanh liền chạy ra nhắc nhở phải sửa cẩn thận. Ai ngờ gặp phải gã thanh niên hỗn hào, đã không nghe lời lại còn chử.i bới và đán.h lại ông lão.
Thấy bố bị hàn.h hun.g, Khanh chạy ra can ngăn, hai bên to tiếng rồi ẩu đả. Trong cơn tức giận Khanh nhớ tới “bảo bối” đang giữ nên lao về nhà vác lựu đạn ra, rút kíp ném thẳng cánh về phía gia đình hàng xóm. Trái lựu đạn phát nổ khiến cả xóm chế.t khiếp, may mắn là mọi người chỉ bị thương chứ không có ai bị thiệ.t mạn.g trong vụ này.
Cuối năm 1989, Vũ Bá Khanh bị Tòa án nhân dân thành phố xử phạt 12 năm tù về tội “giế.t ngườ.i” và một năm tù về tội “tàng trữ, sử dụng trái phép vũ khí quân dụng”. Sau hơn chục năm trời cải tạo giáo dục ở trại giam Nam Hà, tháng 6/2001 cánh cửa tù chính thức khép lại phía sau lưng Khanh, mở ra trước mắt là tương lai và những cơ hội để hắn có thể làm lại cuộc đời từ đầu.
Sau những ngày tháng “ăn cơm tù mặc áo số” trở về hòa nhập với xã hội cộng đồng, thấy Khanh đi xin làm bảo vệ cho một công ty gần nhà rồi còn lấy vợ và tỏ ra chỉn chu muốn làm một người lương thiện, mọi người trong nhà và người dân xóm phố ai cũng lấy làm vui khi thấy Khanh ăn năn hối cải. Thế nhưng niềm vui ấy chưa được vẹn tròn thì gã lại phạm tiếp một sai lầm nữa và lần này “số phận” sẽ không còn mỉm cười với Khanh như lần phạm tội trước.
“Anh hùng rơm” đất Cảng “quyết đấu”
Hơn một năm sau ngày ra tù, vào một ngày đầu tháng 12/2002 sau khi ăn cơm uống rượu no say ở nhà một người quen cùng khu, do bí tiề.n tiêu nên Khanh liền mang chiếc xe đạp của mình ra quán cầm đồ để cầm lấy 50 ngàn đồng. Lúc này, tại quán cầm đồ còn có một thiếu nữ là nhân viên quán gội đầu bên cạnh đó cũng sang chơi.
Sẵn có hơi men trong người, lại thêm quan niệm sai lầm rằng cô gái nào làm ở quán cầm đồ cũng là dạng người “thích thì mời lên giường” nên Khanh liền buông lời trêu ghẹo. Trêu phải đối tượng chanh chua nên thiếu nữ này chua ngoa chử.i bới lại, má.u côn đồ nổi lên khiến Khanh lao đến đán.h cô gái: “Đồ dở người. Mày có ra gì đâu? Trêu đùa một vài câu sao lại chử.i tao như thế”.
Cuộc ẩu đả được mọi người can thiệp nên không có hậu quả xảy ra nhưng cô gái gội đầu cắt tóc cũng tỏ ra quá quắt khi chạy về quán gọi bạn trai là một thanh niên sinh năm 1975 sang “xử cho nó một trận”. Thấy bạn trai của cô gái sang tìm, Khanh liền bỏ đi và “thách đấu”: “Chờ lát nữa tao quay lại “nói chuyện”".
Vụ việc trở thành to chuyện chỉ vì một câu trêu đùa cộng với chất “anh hùng rơm” của các côn đồ đất Cảng. Giữ đúng lời “thách đấu”, ít phút sau Khanh quay lại, trong khi bạn trai của cô gái bị chọc ghẹo cũng đang ngồi chờ đợi. Khanh không quay lại để “nói chuyện” thông thường, mà giấu sau lưng một con dao quắm. Vừa thấy “đối thủ”, Khanh liền vung dao lên định cướp mạng nhưng nạ.n nhâ.n đã kịp thời né được.
Oái oăm thay nhát dao thủ ác đó lại trúng vào lưng của một cô gái là nhân viên của quán đang nằm ngủ ở gần đó. Dính nhát sao chí tử, nạ.n nhâ.n choàng tỉnh dậy, vội vàng chạy ra ngoài gọi một người hàng xóm đến can ngăn nhưng không thể ngăn cản nổi “cơn điên” của hắn khi ấy. Không chỉ tấ.n côn.g những người hàng xóm đến can thiệp, Khanh tiếp tục chạy ra ngoài tru.y sá.t đối thủ.
Hắn điềm nhiên xách dao rời quán sau khi anh chàng “bảo vệ người yêu” ôm bụng nằm gục dưới sàn quán gội đầu. Nạ.n nhâ.n được mọi người đưa đi cấp cứu nhưng do vết thương quá nặng nên đã t.ử von.g sau đó.
Sém “qua mặt” công an
Nhận được nguồn tin trình báo của người dân, công an quận Lê Chân và Phòng cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội (PC14, nay là PC45) Công an thành phố Hải Phòng đã có mặt tại nơi xảy ra vụ án để khám nghiệm hiện trường. Lúc ấy mọi người còn chưa biết chính xác hun.g th.ủ là ai nên công an khoanh vùng các đối tượng cộm cán trong vùng và khu vực lân cận, cho các nhâ.n chứn.g nhận mặt ảnh của các đối tượng.
Quá trình nhận diện các nhâ.n chứn.g đều xác định hun.g th.ủ chính là Vũ Bá Khanh, tìm đến nhà nghi can thì được biết Khanh đã bỏ trốn khỏi địa phương nên cơ quan điều tra đã ra lệnh truy nã.
Đến bây giờ, sau 10 năm xảy ra sự việc Khanh vẫn nhớ như in cái ngày bắt đầu chuỗi ngày trốn tránh chui lủi của mình. Gã vừa kể vừa biện minh: “Do lúc đó vợ mới cưới của tôi đang mang thai đứa con đầu lòng, thời điểm đó cái thai đã ở tháng thứ 8.
Hơn nữa gia đình tôi lại có hoàn cảnh khó khăn, mẹ của tôi lại không quan tâm, thậm chí còn không đoái hoài đến vợ tôi vì trước đó chúng tôi không đăng ký kết hôn. Sợ bị bắt thì vợ con tôi không có ai nuôi dưỡng nên tôi đành phải bỏ trốn để đi làm thuê, lấy tiề.n nuôi vợ con chứ không dám ra đầu thú để b.ỏ v.ợ một mình “thân cò” nuôi con”.
Những ngày đầu lẩn tránh pháp luật, Khanh trốn lên Lạng Sơn làm “cửu vạn” bốc hàng thuê kiế.m tiề.n. Một năm sau đó qua những nguồn tin dò hỏi được từ người quen, thấy dư luận có phần lắng dịu nên Khanh tìm cách mò về nhà thăm vợ và đứa con gái mới ra đời vào tháng 1/ 2003. Thậm chí cũng nhân dịp về thăm nhà này, Khanh và vợ còn kịp thời sinh được một đứa con trai nữa vào năm 2004.
Sau những cuộc thăm vợ lén lút, do sợ bị bắt nên Khanh tiếp tục bỏ trốn vào một ngôi chùa ở Huế, rồi vào Tp. Hồ Chí Minh tẩy nốt ruồi, sẹo… cùng những đặc điểm dễ nhận dạng nhằm “lột xác”, trốn tránh sự truy nã của công an. Biệt tài thay hình đổi dạng của Khanh hiệu quả đến mức ngay cả họ hàng của Khanh sau đó cũng không nhận ra đó là con cháu của mình.
Tự tin vào biệt tài của mình, Khanh quay trở lại thuê nhà ở phường Đình Đông (quận Lê Chân) sống đàng hoàng suốt nhiều năm trời, hàng ngày lượn qua lượn lại trên đường phố nhưng chẳng ai phát hiện ra hắn chính là đối tượng giang hồ khét tiếng đất Cảng “điên là chiến”.
Video đang HOT
Sự tự tin thái quá này đã vạc.h mặ.t y. Dù có hóa trang giỏi đến đâu thì vẫn không thể thay đổi được dáng hình, điệu bộ hơn thế hắn lại thường hay về thăm vợ con công khai nên mọi người sinh nghi, thấy hắn na ná hình dạng “thằng Khanh giế.t ngườ.i ngày trước đang bị truy nã”. Sự việc được trình báo lên cơ quan công an.
Khanh thay hình đổi giạng giỏi đến mức đến công an cũng còn ngờ ngợ. “Nhận được tin báo của người dân, thoạt đầu tiếp cận với đối tượng, chúng tôi còn không khỏi bỡ ngỡ bởi Khanh mới gây án cách đó cách đó có vài năm mà trông hắn thay đổi quá nhiều, khác xa so với ảnh đối tượng và sự hình dung của anh em”, một trinh sát truy nã của công an quận Lê Chân kể lại.
Để xác định chắc chắn được kẻ tình nghi kia và Khanh chính là một mà lại không bị “động”, bằng những biện pháp nghiệp vụ, chỉ trong một thời gian ngắn dấu vân tay của Khanh đã được các trinh sát tiếp cận thu thập được. Quá trình giám định cơ quan công an đã xác định được quả nhiên kẻ tình nghi kia chính là Khanh, đồng thời phương án bắt giữ cũng được lên kế hoạch.
Sau khi lên kế hoạch cụ thể xác định rõ thời gian, địa điểm mà Khanh thường hay lui tới và về thăm vợ con, sáng ngày 19/2/2009 Khanh đã bị bắt giữ khi đang trên đường đưa đứa con gái đầu đi học, kết thúc bảy năm trốn truy nã ngoạn mục. Với những tội ác mà Khanh đã gây nên cộng với bản án “giế.t ngườ.i” cũ vẫn chưa được xóa án tích, cuối năm 2009 Tòa án nhân dân thành phố đã xử phạt Vũ Bá Khanh mức án t.ử hìn.h về tội “giế.t ngườ.i” với tình tiết “có tính chất côn đồ” và “tái phạm nguy hiểm”.
Nước mắt muộn màng
Gặp Vũ Bá Khanh sau 3 năm trời nằm trong phòng biệt giam tại Trại tạm giam Trần Phú (Công an Hải Phòng) kể từ ngày bị tuyên án, Khanh cho biết từ khi bị kết án t.ử hìn.h ngày nào gã cũng sống trong nỗi sợ hãi sẽ phải “ra đi” bất kể khi nào.
Đến bây giờ Khanh mới thực sự cảm thấy tiếc cuộc đời và điều đa.u đớ.n nhất là hai đứa con sẽ mãi mãi không bao giờ được nhìn thấy bố nó trở về. Khanh cho biết nhà mình có tới sáu anh em nhưng kể từ khi Khanh vào “khám” thì bố cùng với người anh và em của Khanh đã mất, nhưng gã cũng được một lần dự đám tang của một ai. Cũng không trách ai được vì tự hắn đã đán.h mất cuộc đời mình bằng những hành động “đậm đặc” chất ngông cuồng rồ dại của giang hồ Hải Phòng.
Nhớ nhất là những đứa con. Giờ Khanh có lúc lại thấy tiếc vì nếu biết đâu ngày ấy không trốn truy nã mà ra đầu thú ngay, thì có khi hắn còn được hưởng sự khoan hồng của pháp luật cho một con đường sống. Sau khi Khanh bị bắt, một mình vợ gã phải kiế.m tiề.n làm lụng nuôi hai đứa con.
May mắn là dù “không có thời gian để bảo ban chúng học hành nên chúng toàn phải tự học lấy nhưng năm nào cũng được giấy khen là học sinh giỏi” như lời người cha này khoe. Năm tháng trôi qua, những đứ.a tr.ẻ đã dần khôn lớn và cũng dần nhận biết được chúng chỉ có vòng tay của mẹ mà luôn thiếu vắng đi hơi ấm của cha.
Trước những câu hỏi ngô nghê của hai đứa con rằng cha của chúng đi đâu mà không thấy về, người vợ chỉ còn biết nén lòng mang ảnh chồng ra chỉ cho con xem mặt rồi nói dối là cha đi làm ít nữa sẽ về. Tất cả tình yêu, nỗi nhớ, những câu hỏi ngô nghê của hai đứ.a tr.ẻ về ba nó chỉ được viết lên qua từng những nét chữ trong trang thư được mẹ chúng gửi vào cho Khanh.
Chúng không hề biết người cha một thời lỗi lầm của chúng bị án tử, nay đêm đêm chờ đợi ngày tử thần ghé thăm. Ân hận muộn màng, cứ nhớ đến con là Khanh lại khóc.
Đau hơn nữa khi sau này Khanh quyết định nhắn vợ đưa con mình vào thăm. Tâm hồn non nớt của những đứ.a tr.ẻ không biết trại giam khác như thế nào, không biết cha mình đang chờ chế.t. Cứ mỗi lần hai đứ.a b.é đến thăm, chúng lại khoe với cha là được học sinh giỏi, được điểm 10, được thầy cô khen… sau đó cứ nhắc đi nhắc lại những câu hỏi: “Bố làm gì ở đây mà lâu thế? Sao không về với chúng con? Sao chẳng bao giờ con được bố đưa đi học như các bạn cả?”… “Thấy chúng ngoan ngoãn, dần lớn khôn mà lòng tôi đau như cắt, chỉ còn biết nuốt nước mắt vào trong… tiếc cho cuộc đời quá!”, Khanh sụt sùi tâm sự.
Sau khi phải nhận bản án t.ử hìn.h ở phiên tòa sơ thẩm, Vũ Bá Khanh làm đơn kháng cáo xin giảm án nhưng yêu cầu này đã không được phiên tòa phúc thẩm chấp nhận. Giờ đây hy vọng mong manh cuối cùng của Khanh là được Chủ tịch nước cho hưởng ân xá tha tội chế.t, thế nhưng đó cũng là một hy vọng vô cùng mong manh bởi vì hiện ở Trại tạm giam Trần Phú có tới 9 tử tù thì cả 9 đều làm đơn ăn năn hối lỗi và mong ước mình sẽ được sống.
Giá như trước đây Khanh biết quí mến cuộc sống hơn, không một phút “nổi điên” thì giờ này sẽ không phải chờ “canh bạc của số phận” như thế. “Anh hùng rơm” đất Cảng là thế – cháy cũng nhanh mà lụi tàn cũng nhanh.
Theo PLVN
Nguyễn Đức Nghĩa: Tết biệt giam
Tử tù Nguyễn Đức Nghĩa
Rất lâu rồi, Hà Nội mới có một mùa đông rét mướt tê tái kéo dài đến như vậy. Tôi ngồi cùng bà Phạm Thị Chuân, mẹ của tử tù Nguyễn Đức Nghĩa trong nhà thăm gặp người thân phạm nhân của Trại tạm giam Công an Hà Nội.
Nguyễn Đức Nghĩa được dẫn vào buồng. Bà Chuân nhào vào, chộp vội chiếc điện thoại, lắp bắp hỏi thăm con trai có khỏe không, có ăn, có ngủ được không, quần áo có đủ ấm không. Hai mẹ con họ nói chuyện với nhau bằng điện thoại qua một vách kính. Nếu không có vách kính kia, tôi nghĩ rằng, họ sẽ lao vào ôm chầm lấy nhau mà khóc. Bà Chuân đang ở rất gần thằng con trai tội lỗi, nhưng bà không thể chạm được vào người nó và nắm lấy đôi bàn tay của nó. Còn thằng con trai của bà, nó cũng đang cố rướn người để được nhìn thấy mẹ gần hơn. Bà Chuẩn run rẩy, nước mắt bà trào ra: "Con ơi, mùng 4 Tết này là 100 ngày bố con. Dù còn một ngày con cũng phải sống cho tử tế nhé". Nguyễn Đức Nghĩa khẽ gật đầu rồi cố cười để mẹ vui lòng.
Một tháng nay, bà Chuân khóa cửa ngôi nhà dưới Hải Phòng để lên Hà Nội ở cùng con gái. Ngôi nhà vốn trước đây chỉ có hai vợ chồng bà ra vào, giờ ông Hùng mất rồi, ngôi nhà càng thêm trống trải. Chị gái Nguyễn Đức Nghĩa thương mẹ, đưa bà Chuân lên Hà Nội ở cùng để tiện bề chăm sóc căn bệnh đau đầu kinh niên của mẹ. Nhưng lý do nữa khiến bà khóa cửa ngôi nhà và lên Hà Nội là để bà cảm thấy được ở gần hơn thằng con trai đang nằm trong trại tạm giam Hà Nội. Bà thấp thỏm chờ đợi đến ngày thứ sáu. Và mỗi tháng được một lần vào thăm nó.
- Con ơi, con khỏe không?
- Con khỏe mẹ ạ!
- Con có đủ ấm không?
- Con mới được cán bộ trại giam phát áo trấn thủ. Đủ ấm mẹ ạ!
- Con phải cố gắng lên nhé. Dù còn sống một ngày hay một phút cũng phải sống cho tử tế con nhé. Con đừng xích mích, mâu thuẫn gì với bạn tù. Cùng cảnh với nhau, phải yêu thương nhau chứ đừng chành chọe nhau làm gì.
- Vâng ạ! Mẹ đừng lo.
(Theo lời kể của một cán bộ quản giáo thì thời gian này, Nguyễn Đức Nghĩa thỉnh thoảng có xích mích với một phạm nhân cùng buồng vì những sinh hoạt nhỏ nhặt thường ngày. Tử tù này cũng phạm tội giế.t ngườ.i cướp tài sản).
- Cái chị ở Quảng Ninh cứ đòi đi cùng gia đình lên thăm con. Chị ấy gọi điện cho mẹ khóc lóc nức nở. Chị ấy thương mẹ, muốn được chia sẻ với gia đình mình và lần nào gọi điện cũng đòi đi cùng vào trại.
Sau này, Bà Chuân có kể với tôi rằng, từ khi ông Hùng chồng bà bị ta.i nạ.n giao thông qua đời, có rất nhiều người biết tin qua đài báo, internet đã gọi điện tới hỏi han, chia sẻ sự mất mát này với bà. Không biết họ tìm đâu ra số điện thoại của gia đình bà. Có nhiều người ở nước ngoài cũng gọi điện về. Trong số ấy, đa phần là những người phụ nữ. Nỗi bất hạnh của bà, hẳn phải là những người đã từng làm vợ, làm mẹ mới cảm nhận hết. Một người phụ nữ ở Quảng Ninh chỉ biết câu chuyện của gia đình bà Chuân qua báo, từ bấy đến nay, chị luôn dõi theo hành trình đau khổ của bà và động viên tinh thần bà rất nhiều. Đó chính là những liều thuố.c khiến trái tim bà Chuân dần ấm lại.
- Ở trong này, con phải giữ sức khỏe, đừng hút thuố.c, hút men gì cả. Con không được tiêu cực, không được nghĩ quẩn, con mà có thế nào mẹ không sống được đâu.
Nguyễn Đức Nghĩa gật đầu. Đôi mắt kẻ tử tù chớp chớp. Nó mấp máy môi:
- Con nhớ rồi. Mẹ không phải lo gì cho con đâu.
- Phải cố gắng con nhé. Khi bố con còn sống cũng thường nhắc nhở, còn một phút nào sống cũng phải hy vọng. Không được tiêu cực.
- Con nhớ rồi.
- Mẹ vẫn giữ số điện thoại của bố con nên thỉnh thoảng vãn có người gọi tới số điện thoại của bố hỏi thăm, động viên mẹ.
- Vâng. Mẹ nhớ phải giữ gìn sức khỏe nhé.
Hôm nay, đi cùng bà Chuân vào thăm Nghĩa là chị gái của anh ta. Người chị này có nét hao hao giống Nghĩa với cặp kính cận trên gương mặt sáng. Tình cảm của người chị gái đối với em trai bao giờ cũng là thứ tình cảm bao dung, che chở. Tình cảm má.u mủ ấy sẽ trở thành tình mẹ con nếu chẳng may cha họ mẹ qua đời. Hình như, chan chứa trong những lời nói của chị gái Nguyễn Đức Nghĩa cũng hiển hiện tình cảm ấy. Chị kể rằng, từ khi vụ án động trời do em trai chị gây ra, cứ một bước ra đường chị cũng phải đeo khẩu trang. Chị sợ cái cảm giác ai đó nhìn chằm chằm vào mặt mình và thốt lên những tiếng kinh ngạc: "Hình như là chị gái thằng Nguyễn Đức Nghĩa..." (Cái tên Nguyễn Đức Nghĩa có lẽ là một cái tên được nhiều người "search" nhiều nhất trên Google thời gian qua. Vì kinh hoàng, vì tò mò và vì đây là một vụ án gây cho dư luận nhiều cảm xúc nhất. Có khi là thông cảm, chia sẻ với ông Hùng, bà Chuân và đặc biệt là sau cái chế.t của ông Hùng. Có khi là thương xót gia đình nạ.n nhâ.n, xó.t x.a đến phẫn uất tội ác của Nguyễn Đức Nghĩa khi chứng kiến gương mặt khắc khổ, héo úa của ông Ba - bố nạ.n nhâ.n). Bởi thế, báo chí, dư luận đối với gia đình bà Chuân là một điều gì đó thật khủng khiếp. Với chị gái của Nghĩa, đến giờ cũng chưa thể quen được với những cay nghiệt của người đời. Cũng như bà Chuân, chị gái của Nghĩa vồ lấy máy điện thoại, hối hả hỏi cậu em trai những câu hỏi đã được sắp xếp sẵn trong đầu, bởi thời gian đối với họ giờ đây còn quý hơn vàng ngọc. Họ sợ rằng, mấy phút được nói chuyện theo quy định của trại giam mà họ phải chờ đợi, mong ngóng cả tháng trời sẽ trôi vuột mất.
- Nghĩa ơi, em ở trong đó thì tắm rửa thế nào?
- Em vẫn tắm bình thường, chị ạ. Vẫn tắm được mà.
- Mọi việc ngoài này, em không phải lo đâu. Chị sẽ thay em lo cho mẹ. Cứ yên tâm giữ gìn sức khỏe.
- Cháu có ngoan không chị? Có lớn không, có bụ bẫm không?
- Cháu ngoan lắm, 18 tháng, bụ bẫm và biết nói rồi. Nó nói nhiều và bi bô nói suốt ngày.
Nghĩa cười. Mắt kẻ tử tù long lanh khi nghe chị gái nhắc tới đứa cháu bé nhỏ gọi Nghĩa bằng cậu. Khi chưa bị bắt, Nghĩa rất thích chơi với nó. Khi ấy, cháu bé mới vừa đầy tuổ.i. Nhìn hai chị em Nghĩa nói chuyện với nhau qua lớp kính, hai cặp kính dày chăm chú nhìn nhau, hai tấm lưng cố nhoài để được gần nhau hơn, tôi chợt thấy tiếc nuối. Họ đều là những con người trí thức, sinh ra trong một gia đình nề nếp. Nhưng Nghĩa đã không đi cùng con đường với người chị của mình, đến giờ đây chỉ ngồi cách nhau một vách kính nhưng chị em họ không thể cảm nhận thấy hơi ấm của nhau.
- Lúc bố còn sống vẫn luôn dặn, lúc nào em cũng phải cố gắng lên nhé. Mọi việc ngoài này chị sẽ lo cho mẹ.
Nghĩa gật đầu. Đôi mắt trũng sâu sau cặp kính cận dày chớp liên tục. Có lẽ đã nhiều đêm anh ta mất ngủ. Chỉ hỏi cậu em được vài câu là chị gái của Nghĩa đã nghẹn ngào. Những lời nhắc nhở, dặn dò cậu em vì thế luôn bị đứt đoạn, ngắt quãng bởi tiếng khóc nghẹn.
Thực ra, về vụ án Nguyễn Đức Nghĩa, đã có quá nhiều bài phản ánh nhưng quả thực, tôi vẫn muốn được một lần đối diện trực tiếp với kẻ tội lỗi này, để nghe Nghĩa nói và nhìn nhận thật kỹ gương mặt anh ta. Và lý giải câu hỏi, tại sao đằng sau cặp kính kia lại là tâm hồn của một tội đồ?
- Chào Nghĩa, em có khỏe không?
- Em chào chị. Dạ, em khỏe chị ạ!
- Em có biết chị là ai không??
- Dạ có ạ. Chị là nhà báo. Hôm trước em có nhìn thấy chị đi cùng với một chị nữa, nhưng hôm đó chị đeo kính, còn hôm nay không thấy chị đeo kính. Chị ở báo nào ạ?
- Chị là phóng viên Chuyên đề CSTC, thuộc Báo CAND. Em đã bao giờ đọc báo đó chưa?
- Dạ có ạ. Thỉnh thoảng em cũng được gia đình gửi báo vào.
- Thế đã bao giờ đọc được bài báo nào viết về mình không?
- Dạ có ạ.
- Ở trong này, không có game, không có Internet, em đã quen với cuộc sống này chưa?
- Dạ rồi ạ. Không Internet em thường chơi cờ tướng.
- Cờ mồm à?
- Dạ vâng ạ. Bọn em chơi cờ mồm. Đán.h với người ở phòng bên cạnh.
- Em học chơi cờ mồm có lâu không?
- Dạ, chỉ một thời gian ngắn là học được thôi. Mà ở biệt giam thì hầu như ai cũng biết chơi chị ạ.
- Em thường thắng hay thua.
- Dạ em thường thắng. Cùng lắm là hòa chứ chưa bao giờ thua.
- Ngoài cờ ra thì...
- Dạ, em thường hát hò cho đỡ buồn. Ở trong đó ai cũng hát, hát suốt ngày, trừ lúc ngủ.
- Em hát có hay không?
- Dạ, em không biết em hát có hay không nhưng thỉnh thoảng cũng bị bạn tù phản đối (cười) vì chắc là họ không nghe nổi.
- Sắp Tết rồi. Ngày xưa ở nhà thì Tết em thường làm gì?
- Dạ, em thường đi chơi với bạn bè cấp ba. Đi lễ nhà thờ. Hôm Đại lễ 1000 năm Thăng Long - Hà Nội, em nằm trong này nghe thấy tiếng pháo nổ vang trời ở sân vận động Mỹ Đình, thấy người nao nao.
- Em có thuộc nhiều nhiều bài thánh ca không?
- Dạ có. Thỉnh thoảng em cũng hát Thánh ca, còn ngày nào em cũng đọc kinh cầu nguyện cho vong linh của bố em được siêu thoát và để sám hối tội lỗi của mình.
Nghĩa cúi mặt, giấu đi đôi mắt đang ướt nhòe sau cặp kính. Bất chợt, một cảm giác nghèn nghẹn ập đến trong tôi, giống như cảm giác hôm nào tôi đến nhà ông Ba ở phố Minh Khai, thắp hương trước bàn thờ của em Linh, nhìn gương mặt của cô gái trẻ ẩn hiện sau làn khói mỏng manh và chứng kiến nỗi đau khiến tất cả con người trong ngôi nhà ấy trở nên hóa đá đến câm lặng. Trong những ngày này, người ta đang nhộn nhịp sắm Tết, tất cả mọi người dù đang ở phương trời nào cũng đều hướng về gia đình, về với cội nguồn. Cái Tết - với người Việt Nam là sự sum họp, với riêng Nguyễn Đức Nghĩa, Tết năm nay, kẻ tử tù này đã cảm nhận được Tết đang đến rất gần. Nhưng là một cái Tết chia ly...
Theo Cảnh sát toàn cầu