Bị nhà chồng nói vô dụng, tôi bực bỏ đi du lịch 1 tuần, lúc về ai cũng khép nép xin lỗi
Tôi cười nhạt trước lời chồng nói, xếp chút đồ đạc vào vali rồi bảo: “Nhà anh coi em là giúp việc thôi đúng không?”.
Ngày trước khi đưa chồng về ra mắt, chị gái tôi đã khuyên đừng lấy anh. Nhưng vì yêu tôi cứ cố chấp cưới. Chị tôi không đồng ý vì gia đình anh khá phức tạp, nhà 3 anh em trai, chồng tôi là con cả, mẹ chồng lại mất sớm. Cưới về sẽ phải ở chung. Tôi cứ nghĩ đơn giản, ở chung mình là dâu cứ chịu khó, nhẫn nhịn thì sẽ được nhà chồng yêu thương nhưng không phải thế.
Về làm dâu, tôi phải dậy từ 5h30 để đi chợ, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà rồi dọn dẹp. Chiều tối đi làm về lại tất tả vào bếp nấu cơm, dọn dẹp phục vụ cả nhà chồng. Mấy năm đầu nhà toàn đàn ông tôi không trách, nhưng khi có 2 cô em dâu nữa thì mọi thứ vẫn thế. Tôi vẫn lo nội trợ, cơm nước. Cô em dâu thứ thì mải bán hàng, mỗi tháng đưa cho tôi 3 triệu tiề.n thức ăn. Còn cô em dâu út thì lười, toàn lấy cớ bầu bí, con nhỏ không làm gì.
Là chị dâu cả, tôi đành nhận hết mọi việc về, không muốn tị nạnh với các em sợ bất hoà. Vậy mà bố chồng không hài lòng, chồng thì thờ ơ, chê bài tôi người lúc nào cũng đầy mùi thức ăn, ngoại hình xuống cấp… Chưa kể 2 cô em dâu cũng khinh khỉnh ra vẻ tôi đi làm chẳng được bao nhiêu tiề.n, chỉ giỏi ăn bám chồng. Bị đối xử không tốt tôi vẫn cố nín nhịn không dám than vãn với nhà ngoại. Cho đến khi nhà chồng giỗ cụ vào ngày chủ nhật nhưng một mình tôi vẫn lo đi chợ, cơm nước, đồ cúng.
Tất bật làm cỗ không một ai giúp, lúc bưng đồ lên để cúng không may tôi vấp chân ngã làm đổ hết. Vậy là bố chồng và chồng xúm vào mắng tôi: “Vô dụng! Có mâm cơm bưng cũng không xong. Chị để tôi cúng khấn kiểu gì đây?”. Các em thì thở dài, tỏ vẻ không vui. Tôi chẳng biết nói gì chỉ biết xin lỗi, nhưng cũng không có ai bênh hay an ủi tôi một câu.
Video đang HOT
Làm lại mâm cơm khác mà tôi cứ khóc vì tủi thân, vậy mà chồng lại bảo: “Oan cái nỗi gì mà khóc!”. Càng nghĩ tôi càng thấy bực. Đúng lúc đang chán nản, đám bạn Đại học lại nhắn tin rủ đi du lịch, tôi đồng ý luôn. Vậy là tôi đi vào 2 hôm sau chẳng cần suy nghĩ gì. Tôi đi, chỉ thông báo chứ chẳng xin phép ai khiến nhà chồng khó chịu vô cùng.
Hơn 10 năm làm vợ, làm dâu tối mặt tối mũi ở nhà chồng không biết hưởng thụ, sống cho bản thân, giờ tôi thấy thoải mái quá. Tôi cũng suy nghĩ sau chuyến du lịch có lẽ sẽ dọn ra ngoài ở riêng, ly thân chồng để suy nghĩ lại tất cả. Bao năm làm dâu họ biến tôi thành người giúp việc chứ chẳng có chút tôn trọng nào. Càng nghĩ tôi càng chán.
Ngày kéo vali về, cả nhà chồng thấy tôi mà ai nấy đều khép nép. Chồng xin lỗi tôi về tất cả, bố chồng thì bảo: “Con về là tốt rồi”. Lên phòng, chồng tâm sự với tôi: “Không có em, ở nhà loạn hết cả lên. Cơm nước không ai lo, nhà cửa không ai dọn. 2 đứa em dâu thì cãi lộn tùm lum vì không đứa nào chịu nội trợ. Em về nhà mình mới có cơm ngon canh ngọt”.
Tôi cười nhạt trước lời chồng nói, xếp chút đồ đạc vào vali rồi bảo: “Nhà anh coi em là giúp việc thôi đúng không? Em về đây lấy chút đồ rồi ra ngoài ở. Chúng ta sẽ ly thân, em muốn kết thúc sự nghiệp làm giúp việc cho nhà anh”. Chồng hoang mang xin lỗi, níu kéo tôi đủ cách nhưng tôi vẫn dứt áo ra đi. Tôi không muốn ở lại căn nhà này nữa, dù họ đã nhận ra “giá trị” của tôi.
(hongphuong…@gmail.com)
Tuyên bố với nhà chồng "nhất định đẻ con trai" mà ai cũng mừng, nhưng biết lý do đằng sau thì tất cả cúi mặt
Mẹ cho rằng tôi nói thế ở đám giỗ chẳng khác gì bêu xấu, lên án mẹ chồng không ra gì.
Bố chồng tôi là trưởng họ nên rất đặt nặng việc có cháu trai, ngày xưa bà đẻ 3 đứa con gái bố vẫn bắt cố thêm, thật may đứa thứ 4 là con trai thì ông mới cho mẹ "nghỉ". Chồng tôi - anh Hoàng là cục vàng trong nhà, là niềm tự hào, hãnh diện của bố. Bởi vậy, 3 chị chồng chỉ được học hết lớp 12 rồi thôi riêng anh Hoàng bố cho học hết Đại học, Thạc sĩ vì đơn giản anh là con trai.
Cũng may chồng tôi học giỏi, thương bố mẹ nên chẳng có gì phải lo. Mãi năm 29 tuổ.i anh mới kết hôn. Tôi - vợ anh là người tỉnh khác, học cùng Đại học. Lấy chồng, tôi từ bỏ công việc kế toán trên thành phố về quê chồng làm việc. Vợ chồng tôi ở chung với bố mẹ, tính tôi xuề xòa, dễ chịu, thảo nên các chị chồng quý lắm.
Kết hôn hơn 1 năm, vợ chồng tôi vẫn chưa có bầu khiến cả nhà lo lắng. Bố mẹ chồng chỉ lo tôi không đẻ được, nhà tuyệt tự thì có lỗi với tổ tiên, dòng họ. Vợ chồng tôi nói thẳng lý do là chưa muốn đẻ. Không chịu đẻ ngay, bố mẹ tạo nhiều áp lực, chưa kể bố bắt 2 đứa phải đẻ con trai, không được giống mẹ sinh toàn "vịt giời".
Thời gian đầu tôi chỉ im lặng, không nói gì cả nhưng trong bữa cỗ giỗ cụ, mọi người hỏi nhiều về chuyện sinh đẻ, có bố mẹ chồng ở đó tôi cười nói to: "Cháu năm sau sẽ đẻ, nhất định đẻ con trai! Cháu không đẻ con gái!". Lời khẳng định chắc nịch của tôi khiến ai nấy cũng mừng, đặc biệt là bố mẹ chồng.
Chị chồng cứ thắc mắc làm thế nào mà tôi biết mình sẽ sinh con trai, khẳng định chắc nịch như thế. Tôi cười nhẹ bảo: "Em không biết, nhưng em không muốn đẻ con gái. Đẻ con gái khổ lắm! Con gái lấy chồng, phục vụ nhà chồng không bằng người giúp việc vậy mà có được nhà chồng thương đâu. Con gái ở nhà với bố mẹ là vàng bạc, nhưng ở với nhà chồng là đất sét thôi. Nên em không muốn con em khổ, đời em khổ là đủ rồi!".
Lời nói của tôi khiến mọi người ở đó đều cúi mặt xấu hổ, suy nghĩ. Chị chồng bảo tôi nói đúng chẳng sai tý nào, phụ nữ khổ trăm bề, gánh đủ trách nhiệm, hy sinh nhưng không được tôn trọng. Tôi ở với bố mẹ chồng giáo điều, cổ hủ nên có lẽ chịu nhiều thiệt thòi, ấm ức. Lời nói của tôi hôm nay khiến bố mẹ tôi phải suy nghĩ lại.
Chồng thấy tôi hơi bức xúc nên khuyên bình tĩnh, mong mọi người thông cảm. Tôi không biết sang năm mình có đẻ được con trai hay không, chỉ mong bố mẹ dễ chịu hơn với con dâu, nghĩ thoáng một chút hoặc tốt hơn thì có thể cho vợ chồng tôi ra ở riêng để thoải mái tâm lý. Làm dâu ai cũng khổ, khổ nhất là ở với bố mẹ chồng.
Chị chồng kể có tâm sự với mẹ, mong mẹ hiểu tâm lý của con dâu nhưng mẹ lại phản ứng gay gắt. Mẹ cho rằng tôi nói thế ở đám giỗ chẳng khác gì nó.i xấ.u, nên án mẹ chồng, nói mẹ không ra gì cả. Mâu thuẫn chẳng được hoá giải mà giờ mọi thứ lại rối lên, mỗi lần mẹ tức con dâu lại gọi điện cho bố mẹ tôi xả giận. Tôi mệt mỏi về điều này, vừa thương mình lại vừa trách mẹ cứ làm quá mọi chuyện lên.
(baongoc...@gmail.com)
Mẹ chồng ép l.y hô.n, tôi đưa ra thứ khiến bà tái mặt Dù sự tình rõ rành rành thì chồng tôi vẫn tỏ ra là kẻ hèn nhát, không dám nhận trách nhiệm về mình khiến tôi thất vọng. Cưới nhau được 5 năm, tôi liên tục chịu áp lực từ nhà chồng đặc biệt là mẹ chồng. Khi còn ở chung, mỗi ngày đi làm về, mẹ đều dội vào đầu tôi những câu...