Bí mật động trời của mẹ vợ trẻ và chàng rể
Đúng ngày Huấn đưa người yêu đi bỏ cái thai 8 tuần tuổ.i thì anh nhận được tin nhắn mẹ cô bé cũng đang mang trong mình giọt má.u của anh.
32 tuổ.i, Huấn chuyển đến làm công nhân trong một khu công nghiệp phía ngoại thành. Gần chục năm lang thang trên mảnh đất thủ đô, chuyển hết nhà máy này, xí nghiệp nọ nhưng anh vẫn chưa tìm được chỗ làm ổn định. Chỗ thì lương thấp, chỗ lại độc hại, chỗ thì đơn hàng thất thường…. Lần này anh được một người bạn giới thiệu vào xưởng sản xuất lắp ráp linh kiện điện tử.
Chị làm tổ trưởng tổ 3, nơi Huấn vào làm. Chị hơn Huấn 8 tuổ.i nhưng vẻ nhanh nhẹn, hay vui cười khiến chị trẻ hơn cái tuổ.i 40 nhiều. Nhìn vào đôi mắt đen láy và lúc nào cũng biết cười của chị, ít ai tin rằng đời tư chị gặp không ít trái ngang.
18 tuổ.i, chị trót mang thai với anh bạn cùng lớp. Khi phát hiện ra mình có bầu thì cũng là lúc hình hài đứ.a b.é đã lớn. Dù giận sôi người nhưng gia đình người bạn trai cũng không thể bắt chị phá bỏ, cũng không cho con trai cưới treo gì. Chị ngậm đắng nuốt cay nuôi con một mình. Năm con lên 3 tuổ.i, hai anh chị mới đăng ký kết hôn. Dẫu vậy nhưng bố mẹ chồng chỉ đon đả với cháu nội còn chẳng bao giờ hỏi han, ngó ngàng tới chị.
Học hết cấp 3, chồng chị đi làm công nhân cũng là lúc anh bắt đầu sa vào l.ô đ.ề, cờ bạc rồi liên tục trở về nhà trong trạng thái say mèm, đán.h đậ.p vợ con không ngớt. Những nhịn nhục, hy sinh vì chồng của chị đã tràn ly trong một lần hai mẹ con chị bị tú.m tó.c quất tới tấp, chị quyết định ôm con ra đi. Ngần ấy năm trời, hai mẹ con đằng đẵng tựa vào nhau sống, chị cũng không có ý định đi bước nữa dù nhận được không ít sự quan tâm.
Câu chuyện về cuộc đời chị ít ai có dịp được nghe hay chứng kiến, ngoại trừ Huấn. Hai chị em thân thiết với nhau ngay từ ngày mới vào làm. Anh thường xuyên ghé qua nhà chị sửa hộ cái quạt, xem lại đường điện…. Những buổi cơm tối ở nhà chị càng xích lại không chỉ tình chị em giữa chị và Huấn mà còn khiến Huấn và con gái chị nảy sinh tình cảm.
Video đang HOT
Chị ủng hộ hết mực cho dù Huấn hơn con gái chị những 12 tuổ.i. Vừa tạo điều kiện cho con gần gũi người yêu, chị vừa nhắc nhở Huấn đợi bé học hết cao đẳng, xin được việc làm ổn định sẽ tổ chức đám cưới. Từ lâu, Huấn đã tin tưởng và coi chị như người thân trong nhà nên được thế, anh càng yêu thương con bé hơn.
Đứa con gái chị cũng hết lòng yêu thương và quan tâm Huấn. Mỗi dịp cuối tuần hay nghỉ lễ được về nhà, nó thường xuyên qua phòng trọ Huấn dọn dẹp, cơm nước tươm tất. Trong căn phòng vắng, những lần Huấn không kiềm chế được bản năng đàn ông đều bị con bé ngăn lại. Rồi chuyện gì đến cũng đã đến. Biết tin con bé mang thai, Huấn mừng ra mặt, chỉ muốn được tổ chức đám cưới luôn.
Nhưng con bé nhất quyết không chịu. Nó vừa học năm thứ nhất và biết chắc rằng mẹ nó sẽ không cho phép vì hơn ai hết chị hiểu cảnh làm mẹ ở cái tuổ.i ẩm ương cực khổ biết nhường nào. Huấn đành dẫn nó đến một phòng khám phụ khoa lớn trong nội thành để “xử lý” hậu quả mình đã gây ra.
Mẹ vợ tương lai hay bạn tình?
Về phần chị, chị vẫn không hề nghi ngờ gì chuyện con bé mang thai. Chỉ có điều thời gian gần đây chị và Huấn đã không còn thân mật như trước. Nguyên nhân do sau một lần liên hoan xưởng, Huấn đưa chị về nhà nhưng không hiểu ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào mà chị và Huấn lại quấn lấy nhau suốt cả đêm dài.
Khát khao mãnh liệt của người đàn bà thiếu hơi ấm đàn ông ở chị đã kéo Huấn lên giường. Còn Huấn, anh cũng không thể cưỡng lại được những vuốt ve, mơn trớn đầy kinh nghiệm của người đàn bà đang độ hồi xuân này. Ý thức về tình chị em đã biến mất, thay vào đó là dụ.c vọn.g xâm chiến toàn bộ cơ thể hai con người trong bóng đêm tĩnh lặng.
Kể từ hôm đó, chị và Huấn rất ngượng nghịu khi trò chuyện cùng nhau. Họ hay lảng tránh hoặc nói trống không. Dù không ai biết, cũng chẳng ai nhắc lại chuyện đã xảy ra đêm hôm đó nhưng mỗi người đều thấy bối rối khi gặp nhau.
Huấn lên thẳng trường đưa con bé đến phòng khám vào ngày chủ nhật. Đang trong lúc đứng ngồi không yên ở hành lang thì anh nhận được tin nhắn của chị. Huấn chột dạ vì tưởng chị biết chuyện hai đứa. Anh hấp tấp đọc “có thai”, “3 tháng”, “đêm hôm ấy”, “của cậu”, không đọc nổi tuần tự từng câu, từng chữ. Đọc đi, đọc lại, anh bần thần cả người, đầu óc rối tung chưa biết xoay sở ra sao thì con bé bước ra khỏi căn phòng trắng toát….
Anh lờ mờ tưởng tượng ra viễn cảnh lại một lần nữa phải đứng trước căn phòng trắng này. Nhưng tình yêu của anh, tình chị em bấy lâu vun đắp liệu sẽ đi về đâu?
Theo Meyeucon
Muốn ly dị tại vì bị chồng xúc phạm nặng nề
Sóng gió gia đình đã qua đi nhưng trong đầu tôi cứ ám ảnh những lời nói chì chiết, đay nghiến của chồng về cái tin nhắn, lòng tôi thấy bất an.
Vợ chồng tôi kết hôn hơn 20 năm, chúng tôi đến với nhau vì tình yêu, trước khi kết hôn đã có 5 năm yêu nhau. Hiện tại cháu lớn đã vào đại học, cháu nhỏ học cấp 3, nếp tẻ đủ cả. Nhìn bề ngoài thì gia đình chúng tôi khá hạnh phúc, vợ chồng hòa thuận nhưng thực sự chỉ có tôi mới hiểu mình đang sống và chịu đựng những gì. Chúng tôi là người xuất thân từ quê lên thành phố học đại học, quen và lấy nhau rồi ở lại thành phố lập nghiệp, từ hai bàn tay trắng đến nay đã có cuộc sống tương đối ổn ở thành phố.
Chồng tôi có ngoại hình khá, tính tình vui vẻ, sống có trách nhiệm với gia đình, vợ con và những người xung quanh, riêng với gia đình nhỏ của mình thì anh rất nóng tính và gia trưởng. Trong gia đình, tất cả điều anh nói và làm thì vợ con chỉ có tuân thủ, dù đúng hay sai cũng không được phép nói lại. Người ta thường nói đàn bà nói nhiều, nói dai nhưng nhà tôi ngược lại, chồng tôi là người nói nhiều, ngoa ngắt nhưng vợ nói lại thì anh không ngần ngại thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Tôi là người phụ nữ không xinh suất sắc nhưng nhiều người vẫn khen dễ thương, sống biết điều, biết hy sinh và có trách nhiệm với gia đình.
Trong tình cảm vợ chồng tôi nhận thấy chúng tôi đều yêu thương nhau. Về phía chồng, tôi nghĩ anh cũng yêu tôi, dù hơn 20 năm sống chung chưa một lần anh nói lời yêu, chưa một lần khen hay động viên vợ. Những lúc vợ chồng giận nhau anh cũng chưa xin lỗi hay dỗ dành mặc dù hầu hết nguyên nhân do anh gây ra. Những lúc đó anh thể hiện qua hành động của mình như về sớm hơn, phụ giúp việc nhà nhiều hơn, ăn nói giữ miệng và nhẹ nhàng hơn.
Với tôi, chồng con là tất cả, yêu chồng trước sau như một và ngay cả lúc này lòng tôi như mối tơ vò mà vẫn nghĩ về anh ấy. Chồng tôi ít khi đi nhậu nhưng đã về khuya thì mấy giờ tôi cũng đợi cửa, nếu xỉn là tôi lo lắng lắm, hỏi han xem anh có cần nước cam, nước chanh gì không. Khuya mấy mà nhà không có tôi cũng xuống quán để mua bằng được. Sáng dậy thật sớm đi mua đồ tươi về nấu cháo cho anh ăn để còn kịp giờ đi làm. Bình thường tôi đi làm về sớm hơn, khi chồng về tôi thường chuẩn bị cho anh ly nước trái cây hay hoa quả gì đó ăn uống một chút rồi mới đi tắm. Nói chung tôi cảm thấy hạnh phúc khi được chăm sóc và quan tâm đến anh.
Mỗi khi có chuyện gì vợ chồng giận nhau, anh chẳng bao giờ làm lành, còn tôi giận được ít bữa thì nghĩ chẳng lẽ giận hoài cũng buồn, lại ảnh hưởng đến con cái nên lại kiếm chuyện làm lành cho vui nhà. Khi tôi đã làm lành thì anh vui lắm. Riết thành quen, nhiều khi nghĩ lại tôi thấy giận mình vì đã quá chịu đựng, nhịn nhục, không đấu tranh đến cùng.
Bất đồng của chúng tôi xưa nay chủ yếu là chuyện con cái. Tôi nghĩ các cháu còn nhỏ, có gì cũng phải khuyên nhủ từ từ như chuyện con ham chơi, đán.h mất đồ... nhưng chồng lại chử.i con chua chát, vậy là chúng tôi lại bất đồng. Còn bình thường chúng tôi đều có trách nhiệm chăm sóc, dạy dỗ con cái đúng mực. Con lớn đã vào đại học, 6h là ra khỏi nhà nhưng hầu như không ăn xôi hay bánh mì ngoài đường mà tôi thường xuyên dậy sớm bữa món nọ, bữa món kia nấu ăn sáng cho bố con rồi đi tập thể dục một chút, sau đó ghé chợ và về đi làm.
Cứ như thế, gia đình tôi nói chung cũng ổn đến một lần có người bạn cũ nhắn vào máy tôi với những lời lẽ tán tỉnh. Chồng đã đọc tin nhắn đó (tôi không khóa điện thoại, khi về nhà chồng con ai cũng có thể dùng được). Tôi gọi lại thì bạn nói nhầm, tôi với anh ta không hề có chút tình cảm riêng tư gì, bình thường cũng không thân thiết, ít khi hỏi thăm nhau nhưng chồng tôi không tin. Anh dùng đủ những lời cay độc nhất với tôi, gọi tôi bằng những ngôn từ không thể chấp nhận được. Tôi thấy nhụ.c nh.ã và xấu hổ với những lời nói đó.
Tôi giải thích hoài chồng không hiểu, chúng tôi to tiếng cãi nhau. Lâu dần chuyện cũng nguôi ngoai, tôi nghĩ chồng hiểu nhầm cũng có lý do, dần dần rồi anh sẽ hiểu vì thực tế tôi rất yêu anh, chẳng bao giờ có tình cảm ngoài luồng với ai. Sau này cứ mỗi lần có chuyện gì chồng tôi lại lôi cái tin nhắn ra đay nghiến, xưa nay tôi đều nhịn và cho qua những lúc nóng nảy gia trưởng của anh nhưng riêng chuyện này tôi sợ và buồn kinh khủng.
Sóng gió gia đình đã qua đi nhưng trong đầu tôi cứ ám ảnh những lời nói chì chiết, đay nghiến của chồng về cái tin nhắn, lòng tôi thấy bất an. Tôi cảm thấy mình không đủ sức chịu đựng hoài mỗi khi chồng nhắc lại chuyện đó, cứ tiếp tục chịu đựng thì đến một lúc nào đó tình yêu không đủ nữa, tôi sẽ hận anh. Chi bằng tại thời điểm này, vẫn còn yêu anh thì chia tay để giữ lại hình ảnh anh trong tôi. Nếu chia tay thật thì tôi còn rất yêu anh và không muốn con mất bố. Tôi chẳng biết thế nào cho phải.
Theo Phunutoday
Biết chồng đi ngoạ.i tìn.h mà tôi vẫn phải nhịn nhục mà ngon ngọt... Có lẽ phận đàn bà vừa yếu đuối vừa nhẹ dạ, thế nên tôi hết lần này đến lần khác biết mình ngu ngốc mà vẫn hết mực yêu thương chiều chuộng người chồng phản bội ấy. Tôi cưới anh ta khi còn rất trẻ, tuổ.i 24 khi mới có chút công danh, tôi đã trở thành một người mẹ. Quen anh vào...