Bây giờ em vẫn cô đơn một mình
Anh bật cười khi nghe thằng bạn oang oang: “Thắm “cuội” hả? Bây giờ bà ấy là tiến sĩ rồi nhưng vẫn lông bông. May cho thằng Minh, hồi trước mà cứ đeo theo bà ấy thì có mà tàn đời”. Sau câu nói ấy, cả bọn bật cười.
Lâu lắm rồi, mấy thằng K07 mới có dịp ngồi lại với nhau đông đủ như vậy. Những câu chuyện lan man từ Đông sang Tây rồi lại trở về quá khứ. Ngày đó, lớp mình có cô Thắm xinh như mộng…
Đầu tiên, Thắm yêu anh Quân, lớp trưởng, đẹp trai, học giỏi, có nhiều tài lẻ. Quân chưa đáp lại thì Thắm đã nói với mọi người anh chàng lớp trưởng là của em. Thế là chẳng ai dám bén mảng lại gần Quân. Được một thời gian lại nghe Thắm nói cô yêu anh lớp phó phong trào đàn giỏi, hát hay, chơi bóng xuất sắc. Cứ thế, đến hết 4 năm đại học thì toàn bộ ban cán sự lớp đều trở thành người yêu của em.
Nhưng hỏi ra thì ai cũng “có tiếng mà không có miếng”. Mang danh là bồ bịch mà đi chơi với nhau, em chẳng cho nắm tay, đụng chạm. Ai đòi hôn thì em ra điều kiện nọ kia nhưng cuối cùng lại “chạy làng” luôn. Anh là người cuối cùng “trong đám xuân xanh” ấy và cũng chịu chung số phận. Anh giận dỗi gọi em là “Thắm cuội” và tuyên bố: “Từ nay không có nợ nần gì hết, em hoàn toàn tự do”. Em có vẻ buồn và nói rằng đàn ông là những người không có đủ kiên nhẫn…
Mới đó mà đã 15 năm rồi. Bây giờ em vẫn một mình. Anh tự hỏi chẳng lẽ từng ấy năm trời, em vẫn chưa tìm được người nào có đủ kiên nhẫn theo đuổi, đợi chờ? Hãy mở lòng mình ra đi Thắm, bởi sự kiên nhẫn nào cũng có giới hạn. Nếu trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Đàn bà con gái chỉ có một thời thôi em ạ. Nếu em còn mãi cô đơn như thế thì bọn anh sẽ cảm thấy có lỗi vô cùng. Bởi tất cả đều làm cho em thất vọng, tất cả đều đã góp phần làm cho em chẳng còn niềm tin vào đàn ông…
Theo VNE
Ở rể, tôi đã quá mệt mỏi
Ở rể tôi đã quá mệt mỏi, nhưng bảo về nhà mình thì vợ không chịu. Cô ấy sợ cảnh làm dâu, và phải phục vụ ông bà nội.
Tôi đã đọc tất cả những bài viết của các anh, chị xoay quanh chủ đề ở rể. Mỗi bài viết là một hoàn cảnh khác nhau, đều có những cái đúng, cái sai, tôi không dám bình luận gì nhiều, chỉ xin kể ra câu chuyện của mình để độc giả, nhất là độc giả nữ hiểu thêm về tâm trạng của những người đàn ông khi sống ở nhà vợ.
Năm nay tôi 34 t.uổi, cưới vợ đã được 4 năm nay. Gia đình tôi có 2 anh em trai, em trai tôi đi làm xa, còn tôi là cả, tôi đi làm cách nhà chưa đầy 10 km. Tôi yêu vợ tôi, gia đình cô ấy có 4 anh chị em, người anh và chị gái đều đã có gia đình và lập nghiệp ở xa, vợ tôi còn một cậu em trai đang đi học. Yêu nhau được hơn 1 năm thì tôi ngỏ ý muốn cưới, vợ tôi cũng đồng ý nhưng với điều kiện tôi phải ở rể, vì bố mẹ cô ấy đã già yếu, em trai thì còn đang đi học. Tôi không muốn đồng ý, nhưng nếu không đồng ý thì cô ấy nhất quyết không cưới. Không còn cách nào khác, tôi phải chấp nhận.
Năm nay tôi 34 t.uổi, cưới vợ đã được 4 năm nay. Gia đình tôi có 2 anh em trai, em trai tôi đi làm xa, còn tôi là cả, tôi đi làm cách nhà chưa đầy 10 km. (ảnh minh họa)
Cưới xong, tôi dọn về nhà vợ ở, ở nhà vợ tôi phải đi làm gấp đôi đường, mỗi lần đi làm lại đi qua nhà mình mà không được về nhà tôi lại thấy buồn, thương bố mẹ tôi, nên cuối tuần bảo vợ đưa con về thăm ông bà thì vợ lại không đồng ý, kêu là đi làm cả tuần đến ngày thứ 7, chủ nhật chỉ muốn nghỉ ngơi.
Muốn phân tích cho vợ hiểu rằng như vậy là không nên, vì cả tuần đã ở nhà bà ngoại, cuối tuần mệt mỏi cũng nên đưa con về thăm ông bà nội, nhất là ở nhà ông bà nội chỉ có một mình cũng buồn. Nhưng mối lần tôi ngỏ ý nói thì vợ lại phản đối ầm ầm, rồi nói oang oang như cãi nhau, làm tôi ngại bố mẹ vợ lại nghĩ vợ chồng to tiếng nên lại phải dịu giọng, nhường nhịn vợ.
Tôi đành trở về nhà một mình, về đến nơi ông bà nội cứ luôn miệng hỏi vợ và con đâu, tôi đành phải bịa ra lý do gì đó để nói đỡ vợ, chứ không dám nói là cô ấy muốn cuối tuần nghỉ ngơi không muốn về nhà chồng.
Bàn với vợ quay trở về nhà mình thì vợ tôi không chịu. (ảnh minh họa)
Ở nhà vợ, bố mẹ vợ thì già cả,cứ đau ốm luôn, thi thoảng vợ tôi lại phải bỏ t.iền đi mua thuốc cho ông bà. Vì thế thu nhập của hai vợ chồng đã ít lại càng ít hơn, đã thế đứa em trai của vợ cũng thường xuyên xin t.iền vợ tôi. Có lần thì vợ tôi cho, có lần cô ấy không cho nó lại qua xin tôi. Không cho thì ngại, thì mang tiếng là keo kiệt, mà cho thì t.iền đâu mà cứ cho mãi. Điều này làm tôi cảm thấy rất mệt mỏi.
Đấy là chưa kể, ở nhà vợ tôi luôn có cảm giác bị mọi người trong gia đình vợ khinh miệt, với lại không phải nhà của mình nên tôi chẳng muốn mua bán, sắm sửa gì nhiều. Nên nhà cửa, đồ dùng lúc nào cũng tạm bợ, thiếu cái nọ, cái kia, cuộc sống không thỏa mái, tiện nghi. Còn về nhà mình thì tôi bị anh em, họ hàng, bạn bè châm trọc, mỉa mai. Điều đó khiến tôi mệt mỏi và luôn cảm thấy mình trở thành hèn kém.
Bàn với vợ quay trở về nhà mình thì vợ tôi không chịu. Lúc nào cô ấy cũng cho rằng cô ấy không thể bỏ bố mẹ cô ấy để về nhà chồng được, phải đợi đến khi nào em trai cô ấy cưới vợ thì cô ấy mới về nhà chồng. Nhưng tôi biết, đấy chỉ là lý do thôi, cái quan trọng nhất để vợ tôi không muốn về nhà chồng sống là cô ấy sợ phải làm dâu, sợ phải hầu hạ, phục vụ bố mẹ chồng.
Theo Eva
Đàn bà thừa sau một cuộc hôn nhân Những năm tháng thanh xuân qua đi, tôi đã second-hand lúc nào không nhận ra. Thường ta nhớ đến những đồ vật second-hand khi có ai cần, hoặc khi ta vứt bỏ. Cuộc sống gia đình ít nhiều sinh ra những đồ second-hand đôi khi chờ mãi chả ai xin. Như trong đống đồ đạc của tôi còn một chiếc nhẫn cưới cũ...