Bạn trai báo bị vô sinh sau khi tôi trao anh cuộc đời con gái
Đa.u đớ.n, thương cảm trước bi kịch mà bạn trai gặp phải nhưng rồi tôi phát hiện ra đó chỉ màn kịch hoàn hảo được anh dựng lên để rũ bỏ tôi.
Tôi là cô gái có nhan sắc nhưng lận đận đường tình duyên. Ảnh minhn họa.
Tôi là cô gái có nhan sắc nhưng lận đận đường tình duyên. 25 tuổ.i tôi đã trải qua hai cuộc tình và tất cả đều khép lại với kết cục buồn, cay đắng.
Mối tình đầu của tôi là anh chàng sinh viên cùng trường đại học lớn hơn 2 tuổ.i. Chúng tôi yêu nhau khi tôi đang học năm nhất. Tình cảm hai đứa nhẹ nhàng và trong sáng. Anh chính là người đã động viên, giúp đỡ tôi việc học tập cũng như trong cuộc sống. Ngày ra trường anh hứa hẹn về đám cưới nhưng rồi đã phũ phàng nói lời chia tay để chạy theo cô gái xinh đẹp hơn. Tôi đa.u đớ.n vật vã, tiếc nuối cho mối tình suốt hai năm trên ghế giảng đường.
Hụt hẫng, thất vọng nhiều tháng nhưng rồi tôi cũng tìm lại được sự cân bằng. Tôi hiểu rằng vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt bụng, yêu thương mình thật lòng.
Ra trường đi làm, tôi quen bạn trai thứ 2 cùng công ty. Lần đổ vỡ khiến tôi đón nhận tình cảm của anh bằng sự dè dặt, thăm dò. Anh nhẹ nhàng đến bên. Sự chân thành, tình yêu mộc mạc nơi anh dần chinh phục đứa con gái kiêu kỳ và từng tổn thương trong tôi.
Video đang HOT
Tôi đáp lại tình cảm của anh nửa năm sau ngày gặp đầu tiên. Khi tôi bị bệnh phải vào viện điều trị, ngày ngày anh đều vào chăm sóc suốt gần 1 tháng. Có những đêm khi trông tôi bên giường bệnh, anh thiếp đi vì thiếu ngủ nhiều ngày. Chứng kiến cảnh đó, tôi càng cảm nhận được tình cảm tự đáy lòng anh anh dành cho mình. Giây phút đó tôi tin rằng đây là người đàn ông của cuộc đời mình.
Ngày anh cầu hôn là ngày tôi hạnh phúc nhất. E ấp, ngượng ngùng trong vòng tay ấm áp của người ấy, tôi chẳng có lý do nào để từ chối cả. Tâm hồn tôi đã thuộc về anh, muốn ở bên anh mãi mãi.
Vì không muốn bạn gái phải vất vả, thông qua mối quan hệ, anh đã xin cho tôi vào biên chế ở một cơ quan. Thu nhập bình thường nhưng nhàn và tôi có nhiều thời gian rảnh hơn trước.
Và trong một chuyến du lịch dài ngày chỉ có hai đứa ở nước ngoài, tôi đã chủ động trao anh đời con gái, chẳng phải để trả công mà là bản thân muốn gắn bó với anh, được thuộc về anh. Sau những gì đã có giữa hai đứa, tôi không chút hối hận khi quyết định làm điều đó. Thế nhưng tôi đã nhầm, nhầm hoàn toàn.
Từ ngày có được tôi, anh thay đổi thái độ thấy rõ. Lạnh nhạt và hay gắt gỏng hơn hẳn so với trước đó. Những cuộc hẹn của hai đứa liên tục bị anh trì hoãn. Chỉ đến khi có nhu cầu “chuyện ấy”, anh mới nhớ đến tôi, gọi tôi và đến bên nhưng sau đó lại là sự hững hờ.
Một ngày kia, anh hẹn gặp tôi tại nhà rồi gục khóc vật vã nói rằng mình bị vô sinh và chẳng có khả năng có con. Nói rồi anh chìa ra tờ xét nghệm của bệnh viện. Anh đề nghị hai đứa chia tay vì không muốn làm gánh nặng cho tôi sau này. Sững sờ, choáng váng nhưng tôi kịp chấn tĩnh và tuyên bố nguyện cùng anh nhận con nuôi. Thế nhưng đáp lại vẫn là lời khăng khăng chắc nịch từ anh. Bạn trai tôi nói rằng anh sẽ đa.u đớ.n hơn rất nhiều nếu sống trong sự thương hại của vợ, trong bi kịch đó.
Anh khóc lóc, va.n xi.n tôi rằng nếu yêu anh thật lòng hãy làm vậy, hãy rời xa anh. Tôi thương anh vô cùng, chẳng muốn mất anh bất kể chuyện gì xảy ra đi nữa.
Anh dọa sẽ t.ự t.ử nếu tôi vẫn quyết làm theo ý mình. Trước thái độ cứng rắn đó, tôi đành phải gật đầu đồng ý với suy nghĩ chờ khi anh bình tâm trở lại sẽ quay về.
Một tháng sau ngày giả vờ chia tay anh, tôi rụng rời chân tay khi hay tin bạn trai đã chuyển công tác vào Sài Gòn cùng một cô gái khác. Thuê thám tử tìm hiểu, tôi chế.t đứng khi được thông báo anh đang sống cùng bạn gái mới trong căn hộ sang trọng. Đến lúc này tôi mới ngớ người hiểu ra mọi chuyện. Hóa ra câu chuyện vô sinh kia là do anh tự tạo ra để rũ bỏ tôi. Sự thật anh chẳng hề bị sao hết, chỉ là anh đã chán tôi và muốn kết thúc để tìm người mới. Đó là chỉ là một màn kịch hoàn hảo được anh lên kịch bản và vào vai quá đạt.
Tôi khóc thương cho thân mình đã quá yêu anh để rồi nhận về kết cục này. Tôi đã mù quáng tin vào tình yêu của anh, tin vào những gì anh nói. Gã trai tôi yêu bằng cả trái tim, tin tuyệt đối thực chất chẳng hề tồn tại. Chỉ là tôi đã quá ngốc nghếch mà thôi. 25 tuổ.i tôi vẫn cô đơn và nhận những kết quả cay đắng trong chuyện tình cảm.
Theo PNT
Anh trở mặt khi 'chiếm' đoạt được tôi
Khi anh đau khổ vì ly dị vợ, tôi đã chăm sóc anh, sống với anh như vợ chồng suốt 4 năm và giờ mọi thứ thay đổi.
Tôi đến với anh khi anh bắt đầu ly dị vợ.Vợ anh và anh có một đứa con trai. Họ ly dị khi đứ.a b.é chưa đầy một tháng tuổ.i. Anh tâm sự rằng anh ở nhà vợ nên khi ra đi anh chẳng có gì. Tôi và anh quen biết qua mối quan hệ công việc. Tôi rất nể phục người như anh, luôn tận tâm với nghề và nhiệt tình giúp đỡ người khác. Tôi xem như là học trò của anh vì anh trực tiếp giảng dạy cho tôi nhiều trong công việc. Có thể do chuyện gia đình không vui vẻ nên anh thường xuyên hẹn tôi đi chơi. Còn tôi, do ngưỡng mộ và nhìn anh lúc đó sao thê thảm quá mà tôi thấy không nỡ từ chối, dù từ đầu, tôi rất ngại đi lại với người có gia đình.
Anh chia sẻ với tôi nhiều về cuộc sống của anh, khiến tôi tin tưởng và đặt niềm tin nhiều lắm. Trước mặt tôi là một người đàn ông suy sụp về tinh thần, tôi không nỡ để anh cô đơn một mình vì ở đất Sài Gòn này, anh không có ai thân thích, trừ người vợ đã ly dị. Rồi anh đưa tôi về gặp gia đình anh ở quê. Gia đình anh ai cũng vui vẻ và nói nhiều về cuộc hôn nhân không như ý muốn của anh. Do mẹ anh và mẹ vợ cũ là bạn thân của nhau, gia đình vợ cũ anh rất khá giả nên mẹ anh thấy yên tâm khi anh cưới cô ấy.
Như số phận đưa đến và cảm thương một người đàn ông đang cô đơn, suy sụp tinh thần, tôi đến với anh bằng cả sự nhiệt tình, tình yêu hết mình như con tim mách bảo. Tôi trao anh cả đời con gái của mình. Do anh đã ly dị vợ và anh cũng nói sẽ cưới tôi nên tôi không suy nghĩ và lo lắng gì nhiều. Anh không công khai mối quan hệ của tôi và anh cho những người quen biết trong công ty. Tôi có thể hiểu vì anh cũng đang có chức vụ và sự nể trọng của nhiều người nên anh ngại. Cứ thế, tôi đứng đằng sau anh.
Mọi thứ thay đổi khi tôi đi công tác về. Ảnh minh họa
Hàng ngày, tôi đến ở nhà anh, dọn dẹp, nấu cơm, giặt giũ như một người vợ. Tôi cũng phải dùng biện pháp tránh thai vì tôi nghĩ anh cũng chưa muốn có con sớm khi vừa ly dị. Tôi biết anh hay nhớ con anh. Tôi cũng đã xác định có ngày anh nuôi thằng bé. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ xa cách cha con anh. Thế rồi thấm thoát 3 năm, mẹ tôi bắt đầu hỏi về chuyện tôi và anh. Lúc này, tôi hỏi đến đám cưới thì anh toàn lảng tránh.
Một ngày về quê thăm gia đình anh, mẹ anh nói rằng tôi làm ảnh hưởng đến việc anh và vợ cũ quay lại với nhau. Mẹ anh so sánh tôi và vợ cũ của anh rằng vợ anh là con nhà giàu, là công chúa, là đại gia, chịu lấy anh là đã thiệt thòi. Tôi nuốt nước mắt vì chưa bao giờ bị nói như thế, nhất là người đó sẽ là mẹ chồng tương lai của mình. Mẹ anh bảo không cưới năm nay. Tôi hỏi năm nào thì mẹ anh cũng không nói gì. Về đến nhà, tôi buồn lắm nhưng tôi cũng cố gắng quên đi và vui vẻ vì dù sao đó cũng là mẹ của anh. Tôi xác định chưa cưới cũng được. Quan trọng là sống với nhau tốt cho đến khi mẹ anh thấy thoải mái đón nhận mình.
Tôi đi công tác một tháng, khi trở về, mọi thứ thay đổi tất cả. Anh nói anh đang có việc cần suy nghĩ, đó là chọn ở bên cạnh tôi hay về với vợ cũ để con có đầy đủ cha và mẹ. Tôi bàng hoàng và cảm thấy thất vọng nhiều về những gì mình đã cố gắng suốt bốn năm qua. Tình yêu, sự chăm sóc, chịu đựng bỗng nhiên được đán.h đổi bằng sự thay đổi từ anh. Dù anh nói anh chưa quyết định nhưng anh nói ra thì tôi biết anh đang vướng bận với tôi.
Tôi phải làm gì với người đàn ông này bây giờ? Hét toáng lên cho mọi người biết anh ấy không ra gì, để anh ta mất mặt à? Hay tôi cố gắng vượt qua và quên người đàn ông đó, tin vào luật nhân quả rằng ai sống không ra gì và không tôn trọng tình cảm của người khác sẽ bị báo ứng?
Theo VNE
Tôi không dám yêu người trẻ với đẹp trai Tôi trót trao tất cả cho người yêu cũ nên giờ thấy rất băn khoăn để bước tiếp với người có nhiều điều kiện tốt. Tôi là một độc giả thường xuyên của Gỡ rối và cũng thường gửi bình luận cho những bài tôi đã đọc. Chuyện của người khác, tôi có thể nói dễ dàng mà sao chuyện của tôi lại...