Bài thuốc chữa rắn cắn bí truyền và mẩu sừng dinh
Hai thầy chữa rắn cắn đã cứu hàng ngàn mạng người nhưng bài thuốc của họ thì vẫn bí truyền.
Ông Lê Văn Duyên (72 t.uổi) ngụ tại sóc Tà Ngáo, xã An Phú, huyện Tịnh Biên (An Giang). Sống lâu ở Tà Ngáo nên người ta gọi ông là thầy Tư Tà Ngáo.
Quý mạng sống nên cứu người
Thầy Duyên kể về hoàn cảnh đẩy đưa thầy đến nghề trị rắn. Cha mẹ thầy là người Việt nhưng sinh sống ở Tà Lập, huyện Kirivong, tỉnh Tà Keo (Campuchia). Thuở trước, vùng Tà Lập bốn mặt là núi rừng. Sống trong rừng sâu, núi thẳm không làm nghề gì đào ra t.iền. Nhà chỉ sống bám vào mớ củi kiếm được từ rừng mang bán. “Cha tui tham gia cách mạng nên bị Mỹ bố ráp, gia đình phải kéo nhau đến tỉnh Pursat, giáp Thái Lan để trốn. Về đó không lâu thì Pôn Pốt nổi dậy. Hễ thấy người Việt là chúng bắt g.iết. Để tránh hiểm họa, tui vô chùa xuống tóc quy y” – thầy Duyên nhớ lại.
Tu một thời gian thì ông Duyên nhận ra rằng mình cứ lo niệm Phật mà thấy người c.hết chỉ đứng nhìn, không cứu được. Thế là ông ráng tu cho đủ niên hạn, lấy cái giấy chứng nhận tu sĩ để Pôn Pốt tưởng mình là người Campuchia, không bắt g.iết. “Khi hoàn tục, tui lặn lội tìm thầy học nghề thuốc Nam. Rồi có lần tình cờ tui học được thuật chữa rắn cắn của người Thượng. Kể từ đó tui trở thành thầy lang” - ông Duyên kể.
Miếng sừng dinh nhỏ nhưng đã cứu nhiều người.
Điều lo lắng nhất của ông Duyên đã là sự thật. Một đêm nọ, Pôn Pốt tràn đến g.iết sạch người trong nhà, chỉ sót mình ông. Sau giải phóng, nhờ bộ đội Việt Nam lên giúp, ông mới về được cố hương và sinh sống tại Tà Ngáo đến bây giờ.
Nơi ông ở gần núi Đất có nhiều loài rắn độc. Tình cờ có lần đi rừng, ông gặp một người bị rắn chàm oạp mổ trúng chân. Nghĩ đến những người trong gia đình bị g.iết thảm, mạng sống con người vô cùng quý nên ông chẳng chút ngần ngại ra tay cứu giúp. Ông đưa tay quơ vội mấy thứ thuốc rừng, móc cục thuốc gùi từ trong túi áo, rồi bẻ nhánh cây làm chày giã nhuyễn. “Hai tay tui túm nắm thuốc vắt mạnh, đưa những giọt nước vào miệng nạn nhân. Còn xác thuốc tui đắp vết thương. Khoảng 20 phút sau thì nọc độc được chặn đứng. Tui làm thêm ba lần như vậy nữa thì anh ấy khỏe hẳn” - ông Duyên kể.
Là dân sành nghề nên nhìn vết thương ông Duyên có thể đoán được loại rắn gì cắn phải. “Rắn chàm oạp chả, chàm oạp lửa cắn vết thương c.hảy m.áu nhiều nhưng nọc phát chậm và nguy cơ t.ử v.ong cao, phải chữa nhiều ngày. Rắn hổ mang, hổ sơn cắn thì vết thương chỉ bầm tím, thấy rõ dấu răng chứ m.áu không nhiều. Loại này nọc độc bạo phát, đưa đi xa nạn nhân sẽ c.hết nhưng giải độc kịp thời thì mau chóng hết” – ông giải thích.
Thầy Duyên nói để làm và tồn tại được với nghề thì người thầy thuốc không tham lam, không thù hận, không làm điều bất nhân, bất nghĩa. Có khi người ta mới c.hửi mình đó nhưng họ bị rắn cắn thì mình không thể vì oán hận mà làm ngơ.
Video đang HOT
Dù mang danh là thầy giỏi nhưng ông Tư Tà Ngáo cũng có lúc bó tay. “Rắn cắn từ sau tới, trúng vào bắp chuối chân thì cũng bó tay. Những trường hợp này thì thầy chạy, kêu người ta đến bác sĩ gấp, nếu không là mang họa” - thầy Duyên vui vẻ chỉ nghề.
Nhờ trị rắn cắn mà ông Tùng được tặng cái hộp đựng thuốc Ruby. Bàn đựng có con chim gắp điếu thuốc mời khách, được một người tù Côn Đảo công phu làm ra trong những năm tháng bị giam cầm.
Miếng sừng dinh cứu đồng đội, cứu dân
Ở ấp Thới Thuận, xã Thới Sơn (Tịnh Biên, An Giang) có ông Tư Tùng (Bùi Thanh Tùng) sở hữu chỉ miếng sừng dinh nhỏ bằng hạt lựu mà đã giành lại mạng sống cho hàng trăm người.
Ông Tùng năm nay đã 83 t.uổi, tham gia cách mạng từ năm 17 t.uổi. Ông có dịp quen với ông Bảy Biên, người dân tộc Rắc Lây và được tặng hai cục sừng dinh to bằng lóng tay út có thể hút được rất nhiều loại nọc độc.
Ông Tùng kể những lần hành quân đêm, băng rừng cùng đồng đội, một số anh em đã bị rắn độc cắn đến ói mửa và trào bọt mép. Ông liền cho nạn nhân nằm trên võng, rồi đưa sừng dinh vào vết cắn. Bỗng cục sừng dinh hít vào vết thương, khoảng 20 phút sau nó tự rớt ra. Thế là sáng hôm sau, đồng chí ấy tiếp tục hành quân.
Sau vài lần cứu đồng đội thoát c.hết, mấy anh em cùng đơn vị ai nấy chạy đến xin sừng của ông Tùng. Ai cũng lấy dao vạt một miếng để phòng thân. Tới nay từ hai cục, sừng dinh của ông Tùng chỉ còn một mẩu nhỏ bằng hạt lựu. “Những người xin sừng dinh của tôi ngày trước giờ họ cũng đã c.hết. Cả vùng Bảy Núi này hiện chỉ còn tôi có miếng sừng dinh độc nhất này” - ông Tùng cho hay.
Thầy Duyên đang chữa cho người bị đau khớp và bị rắn cắn nhẹ. Tuy cách chữa có kỳ lạ nhưng nhiều người từng là nạn nhân của rắn độc xác nhận là hiệu nghiệm.
Ông Tùng nhớ mãi có lần một con rắn lục đuôi đỏ bị “giam” suốt chục ngày bởi uy lực của chiếc sừng dinh. Hôm đó, do hành quân gấp nên ông bỏ lại miếng sừng trong chiếc ba lô, treo trên nhánh cây tràm. Ông thấy trên cây tràm có con rắn lục đuôi đỏ mang bầu nằm gần chiếc ba lô. Khoảng chục ngày sau ông về thì con rắn vẫn nằm đó, ốm lòi xương.
Trước tết Ất Dậu, bà Nguyễn Thị Bé Hai ở thị trấn Tịnh Biên trong lúc lấy lá dừa nấu cơm ban đêm bị rắn hổ đất mổ vào tay, cứ tưởng là gà mổ nên bà không để ý. Sáng hôm sau, đờm kéo lên tới khí quản, gia đình bà mới hốt hoảng chạy thầy và được ông Tư Tùng trị hết. “Lúc tôi làm bí thư chi bộ xã Thới Sơn, ông Mười Minh (tức Võ Văn Hết, nguyên Phó Bí thư thường trực Tỉnh ủy An Giang) cũng bị rắn chàm oạp chả cắn, sau khi từ Côn Đảo trở về, mình mẩy ổng sưng phù, đau nhức dữ dội. Hai cột sống chạy từ cần cổ xuống nổi lên vết phù giống như vẩy rắn. Tôi lấy sừng dinh để vào vết cắn thì hơn chục ngày sau ông ấy chơi thể thao được. Nhớ ơn tôi, hễ sau này đi đâu ngang nhà là ổng ghé tặng quà” - ông Tùng kể tiếp.
Theo ông Tùng, tính từ ngày ông có sừng dinh đến nay 47 năm thì ông đã cứu mạng của đồng đội cũng như dân làng cả ngàn người. Hiện ở vùng Bảy Núi ai bị con gì có nọc độc cắn cũng mang đến ông điều trị.
Bí ẩn sừng dinh
Tương truyền có ba loại dinh gồm dinh cỏ, dinh rắn và dinh cá. Mỗi con nặng không quá 2 kg, đầu mọc một chiếc sừng cong như lưỡi câu. Sừng dinh cỏ và dinh cá không có tác dụng trị độc. Còn dinh rắn thì chuyên ăn các loại rắn độc. Rắn độc cỡ nào mà gặp dinh rắn cũng phải đầu hàng cho nó ăn thịt. Loài dinh rắn này khi ngủ móc sừng trên nhánh cây. Đối với các loài động vật ăn thịt khác thì còn phải săn mồi, rượt chạy mệt lả mới có cái mà ăn. Còn con dinh rắn không săn mà mồi ăn không hết. Các loài rắn bò qua khu vực nó nằm ngủ trong bán kính chừng trăm mét đều phải nằm lại, cứ thế mà nó ăn mồi no nê rồi ngủ.
Gần đây, có thông tin cho biết ở huyện Châu Thành (T.iền Giang) có người sở hữu cả cái sừng dinh nguyên chiếc. Người chủ này công nhận hiệu lực đặc trị các loại nọc độc của sừng dinh. Tuy nhiên, vẫn chưa có ai tìm hiểu con dinh có tên khoa học là gì, sách vở cũng chưa thấy đề cập đến.
Theo Người Lao Động
Nỗi đau không thể khóc của hai người bố tại tòa
Hai người bố tội nghiệp như nuốt nước mắt vào trong để kìm nén nỗi đau. Cả hai cùng mất con, có điều khác là con của người này lại tước đi mạng sống của con người khác.
Ông Ba (ngoài cùng, bên trái) tại tòa.
Người nhận được nhiều sự cảm thông nhất là ông Ba, bố của nạn nhân Linh. Mới từ sáng sớm, xuất hiện trước cổng tòa, ông đã nhận được nhiều lời hỏi thăm của các phóng viên quen mặt, từng gặp ông. Đáp lại, ông nhẹ nhàng gật đầu chào mọi người rồi đi thật nhanh qua đám đông. Đằng sau là nhiều ánh nhìn, tiếng xì xào to nhỏ và cái chỉ tay "bố cô gái đấy."
Ông Ba bước vào phòng xử án khi Nghĩa chưa được đưa vào. Vóc người nhỏ nhắn nhưng nhìn ông Ba như có gì đè nặng trên vai qua dáng ngồi. Khi Nghĩa được đưa vào phòng đợi, ông Ba được luật sư Thơm dẫn ông Hùng ra gặp. Đáp lại cái bắt tay và những lời chia sẻ của bố kẻ g.iết h.ại con mình, ông Ba như cố nén cái gì đó trong lồng ngực, gật gật đầu.
Rất nhiều phóng viên nội chính làm vụ án xác cô gái không đầu đã biết đến ông Ba, kính phục ông bởi sức mạnh vượt qua nỗi đau của một người cha. Sức mạnh ấy gấp hàng trăm lần vẻ bề ngoài nhỏ nhắn, khuôn mặt nhẫn nại và ánh nhìn cương trực của một người từng làm trong ngành công an.
Lời trình bày của ông trước tòa nghe sắc và mạnh, khiến nhiều phụ huynh nữ bên dưới sụt sịt. "Nhà chỉ có một cô con gái, cha con tôi hay nói chuyện và nhắn tin cho nhau. Khi thấy con nhắn tin là không về, tôi đã thấy nghi ngờ." - Ông Ba bắt đầu trình bày quan điểm của mình về việc con gái mất tích.
Theo ông Ba, hai cha con ông rất gần gũi, hay tâm tình với nhau. Con ông không bao giờ đi chơi về khuya mà không nói trước với bố mẹ. Tin nhắn vào điện thoại cậu em trai "Chip beo" của Linh khiến ông nghi ngờ. Ngay ngày hôm sau, linh cảm của người cha, người đã từng cả đời gắn bó với nghề làm án đã khiến ông có cơ sở để bắt đầu đi tìm con.
Ông Ba tìm khắp những người mà gần ngày đi chơi con ông liên lạc. Khi nói về Nghĩa, ông khẳng định người này đã có âm mưu g.iết c.on ông để cướp tài sản.
Nén bức xúc, ông kể về cuộc điện thoại Nghĩa gọi cho con ông nhắc nhớ mang máy tính đi. "Chiếc túi đựng máy tính giặt còn ướt, cháu nhà tôi còn lấy khăn tắm, bọc máy tính và cho vào cốp xe. Khi đi, tôi thấy cháu nên còn nhớ rất rõ bộ quần áo cháu mặc hôm đó... Khi nghe tin có t.hi t.hể cô gái ở nhà G4, tôi đã tìm đến viện 198 và nhận ra ngay đó là con mình. Tôi đã ngất đi..." - Ông Ba nghẹn lời nhìn về phía cậu con trai ngồi ngay bên dưới. Vài trăm người trong phòng xử lặng đi trước nỗi đau của người cha bất hạnh.
Vợ chồng ông Hùng.
Ngồi bên dưới, ông Hùng bố của Nghĩa có tâm trạng lúng túng, đau khổ. Ông ngồi cạnh vợ, đau đáu nhìn vào con trai rồi lại nhìn sang vợ. "Chỉ có hai vợ chồng tôi vào vì những người thân khác chưa được qua cổng bảo vệ. Vợ tôi nhất nhất đòi đi để được nhìn thấy con. Từ sáng, nhìn Nghĩa đi ra từ xe thùng vợ tôi đã khóc. Gia đình định không cho bà ấy đi vì sức khỏe yếu. Suốt hai tháng nay, nhà tôi không ngủ được." - Ông Hùng chia sẻ. Ngồi bên cạnh, vợ ông chốc chốc lại cầm khăn lau nước mắt, nhìn con. Không ai hỏi bà được sang câu thứ 2 vì chỉ nói động đến con thì người mẹ tội nghiệp này lại khóc.
Ông Hùng cũng có nỗi đau mất con nhưng khó có được sự cảm thông từ dư luận. Ông cũng hiểu rõ điều đó. Ông hiểu được hai người đàn ông cùng làm cha như mình, có hai cô con gái vì con trai ông mà người thì m.ất m.ạng, người cũng phải mắc phải vòng lao lý. Ông chỉ biết hớt hải nhìn con rồi lại quay sang vỗ vai vợ an ủi. Khi nghe con khóc lên định quay xuống nhìn bố mẹ, ông như muốn khóc lớn. Vai ông run lên, cố quờ lấy tay người vợ ngồi cạnh như bấu víu. Vợ ông thì cắn chặt chiếc khăn mùi xoa trên tay. Khi nghe lời nói của con xin lỗi vì đã phản bội bố mẹ, ông Hùng như hụt hơi.
Giờ nghị án, hàng chục phóng viên vây quanh ông. Cũng chừng ấy người vây quanh ông Ba hỏi han. Chẳng cần nói thì cũng có thể hiểu tâm trạng hai người bố tội nghiệp này. Riêng ông Hùng vẫn hy vọng pháp luật dung thứ cho con mình. Nhưng ông lại như hết hoàn toàn hy vọng vì con trai ông vừa nói sẽ không bao giờ kháng án.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cụ bà liều cả mạng sống để kiểm soát giao thông Những người đi bộ băng được sang bên kia đường nói rằng, trông cụ Cai giống như một người vũ công trên phố khi cụ di chuyển để điều khiển giao thông rất nhịp nhàng giữa những làn đường đông đúc, tấp nập thuộc thành phố Phúc Châu, tỉnh Phúc Kiến (Trung Quốc). Cụ Cai đã không ngần ngại cản một số người...