Bài học về hạnh phúc
Sau những cố chấp, những “cái tôi”, sau những cố gắng nắm níu nhau mà tình thì cứ nhạt dần, xa cách… là sự mệt mỏi, buông xuôi!
Thư chị đến, bảo cuộc sống bây giờ nhiều áp lực lắm nên gia đình là chỗ “trú ẩn” tốt nhất. Cố gắng giữ mái ấm gia đình cho mình, cho con… Bối rối, do dự. Hình như có một lý do để vịn vào, thêm một lần ta cố gắng. Ta nghĩ lại, nghĩ cho con và cả cho mình…
Chị thành đạt, giỏi giang, trẻ trung, bản lĩnh… Ngưỡng mộ chị biết bao! Còn ta, người phụ nữ của gia đình. Sinh ra đã thế nên không nghĩ được gì hơn, chẳng làm được gì đáng nói. Nhưng chỉ vậy thôi lòng đã ngổn ngang trăm mối. Thấy mình nhỏ bé biết bao nhiêu, trước chị…
Nhưng chị bảo, chị cũng không được hạnh phúc trọn vẹn đâu. Vì thế, chị biết quý hơn những phút giây hạnh phúc của mỗi gia đình, và xót xa khi thấy con thuyền gia đình của ai đó đang tròng trành, lo lắm… Nhưng cũng nên biết sống cho mình, yêu quý bản thân mình nữa nhé. Vì chỉ có như thế mới đủ sức để giữ mái ấm của mình… Ôi, chị. Bài học của chị dành cho ta, cho những người phụ nữ đi tìm hạnh phúc. Chợt thấy lòng đầy yêu thương. Thương chị, thương mình, thương người…
Lại cố gắng, giữ gìn. Lại trăn trở với yêu thương. Lại hết lòng, đa đoan… Chị lại bảo, đừng “ôm” quá nhiều việc mà quên mất bản thân. Đừng chỉ biết cho đi mà không hề nhận lại. Đừng quên mình cũng cần được vui vẻ, được là chính mình. Hãy sống hết lòng, yêu người, yêu mình, yêu đời… Cuộc sống dẫu có bộn bề lo toan hay gập ghềnh khúc khuỷu, nếu vững vàng thì sẽ được bình yên. Chợt nhận ra điều gì đó đã quên. Yêu mình, ta thêm yêu đời. Yêu mình, ta bớt đi những khắt khe, trở nên dễ dãi hơn với cả chính mình… Yêu thương lại về với yêu thương. Niềm vui thêm trọn vẹn.
Video đang HOT
Theo PNO
Tại sao phụ nữ khổ thế này!?
Chị gọi điện cho tôi hỏi vay t.iền, số t.iền chẳng nhiều nhưng đây không phải là lần đầu tiên chị nhờ vả tôi như thế.
Tôi có thể giúp chị nếu chuyện đó nằm trong khả năng của tôi, nhưng nghĩ cho cùng, sự giúp đỡ nhỏ nhoi này chỉ giải quyết được vấn đề trước mắt, còn chuyện lâu dài của chị mãi là một dấu hỏi.
Gần như tháng nào chị cũng gọi điện cho tôi để hỏi giật vài chiều. Chỗ là chị em, không cho vay cũng ngại nhưng cho nhiều rồi chị lại phụ thuộc. Tôi không trách chị, chị thương chị vì đã quá mù quáng trong tình yêu, quá tin vào gã chồng hèn hạ, ăn không ngồi rồi, không biết lo kinh tế, gánh nặng gia đình.
Một mình chị và gánh nặng gia đình, lại thêm hai đứa con nhỏ còn nheo nhóc. Anh chị lấy nhau đã được 6 năm rồi. Cuộc sống hôn nhân 6 năm qua của chị mà nói, những ngày tháng hạnh phúc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chị lấy anh cũng chỉ vì chị thích cái vẻ nghệ sĩ trong con người của anh. Anh vốn là một nhiếp ảnh, thích chụp ảnh mẫu. Nhưng từ ngày có gia đình, cái nghề ấy người ta cũng làm nhiều, anh chỉ còn là tay thợ chụp bình thường, chẳng có hợp đồng cũng khó kiếm ăn. Thế nên, gánh nặng kinh tế ngày càng lớn.
Một mình chị và gánh nặng gia đình, lại thêm hai đứa con nhỏ còn nheo nhóc. Anh chị lấy nhau đã được 6 năm rồi. (Ảnh minh họa)
Sinh được hai đứa con, chị còn khổ hơn nhiều. Những trận đòn của anh thường xuyên hơn. Ngày nào chị cũng khóc lóc, kể lể với tôi đủ thứ chuyện. Dường như chưa bao giờ anh dành cho chị một lời nhẹ nhàng, ngọt ngào. Tôi còn nhớ, có lần chị xách vali về nhà tôi ở tạm vài hôm vì chị không chịu nổi những lời c.hửi rủa và trận đòn của anh. Chị khóc suốt, khóc sưng cả mắt, còn anh không mảy may động lòng một chút. Sau vài ngày, chị lại về căn nhà ấy, vì chị thương con, không không nỡ bỏ đi.
Rồi cứ thế, chị lại gánh trên vai cái trọng trách nặng nề ấy. Không biết hàng tháng anh có đưa t.iền cho chị hay không, hay anh chỉ ngửa tay xin t.iền vợ, nhậu nhẹt đêm ngày với đám bạn. Có lẽ vì là nhiếp ảnh mà anh thích post hình lên FB, để khoe với chị, khoe với thiên hạ là anh vui vẻ, đang sống rất tích cực, ngày ngày nhậu nhẹt với bạn bè. Anh không bận tâm sau đó là những giọt nước mắt của chị, là những tháng t.iền nhà, là những đứa con còn nheo nhóc, không có t.iền học phí.
Chị vay t.iền cũng vì lo lắng con không có t.iền đi học. Ở cái thời đại này, một gia đình còn không có t.iền cho con đi học, lại sống trên thành phố, thử hỏi nói được gì hơn? Nhìn chị cũng đã đủ khổ rồi. Chị già hơn so với t.uổi. Có lẽ gánh nặng t.iền bạc, gia đình, chồng con đã đè lên đôi vai của chị.
Vậy mà, những ngày gần đây, chị luôn gọi cho tôi nói anh chị sống rất hạnh phúc. Anh đã thay đổi nhiều, yêu và chiều chị hơn. Tôi lại càng thấy thương chị. Trong khi anh vẫn không cho chị một xu, chị vẫn chạy vạy từng đồng cho con, trong khi anh vẫn ngày ngày đi nhậu nhẹt cùng bạn bè, chị nai lưng k.iếm t.iền thì chị lại gọi đó là hạnh phúc. Thi thoảng, anh lại cho chị một vài cái bạt tai nhưng không hề hấn gì, vì chị đã quen rồi.
Anh còn gái gú, còn ngoại tình, nhưng chỉ cần một lời xin lỗi, chị đã tha thứ cho anh.
Thi thoảng, anh lại cho chị một vài cái bạt tai nhưng không hề hấn gì, vì chị đã quen rồi. (Ảnh minh họa)
Được cái anh ta biết nói lời hay ý đẹp, và quan trọng hơn, anh ta hiểu tính chị. Mấy ngày hôm nay, chị nói với tôi rằng, dạo này anh ta hay về sớm, ăn cơm với chị. Có lẽ anh ấy đã thay đổi, đã nhận ra tình yêu của chị và yêu chị, thương con cái nhiều hơn. Tôi thấy thương cho chị. Chỉ có người đàn bà quá yêu chồng như chị mới phải gồng mình lên sống như vậy. Chỉ có người trong cuộc quá si tình, mù quáng như chị mới không nhận ra những thứ anh ta đang làm ở ngoài kia. Chỉ cần một lời ngọt ngào, chỉ cần một cái ôm, chỉ cần một cái vuốt tóc, và một buổi về sớm để ăn cơm với chị mỗi tuần, chị đã coi đó là hạnh phúc, là tình yêu mà anh ta dành cho chị, không có ai khác nữa. Chị đâu hay, những cái ôm ấy, những lời ngọt ngào ấy, những bữa cơm ấy hàng tuần anh ta còn dành cho người khác nhiều hơn chị.
Tôi nghĩ thương chị, tôi không hiểu chị làm sao lại yêu và hết lòng vì một người chồng như thế. Tôi từng nghĩ &'hay tại mình chưa có gia đình nên không hiểu hạnh phúc gia đình là gì, không hiểu tình yêu của người vợ dành cho chồng của mình?'. Nhưng không, dù có tìm đủ lý lẽ, dù có tìm đủ lý do tôi cũng không thể nào yêu được người chồng ấy như chị.
Chị sống như vậy đến bao giờ, tôi thương chị biết bao. Phải chăng chị đã quá mù quáng mà không nhận ra bộ mặt thật của chồng mình, hay là chị cố gắng che đậy bằng lớp vỏ hạnh phúc ấy, đ.ánh lừa tất cả mọi người xung quanh chị.
Ngẫm lại phụ nữ thật khổ. Họ đang sống vì cái gì, hi sinh vì cái gì. Họ hết lòng vì gia đình, vì chồng, vì con nhưng cuối cùng, họ nhận lại được gì chứ, hay chỉ là sự đắng cay và tủi nhục? Tôi thương chị biết bao nhiêu thì lại càng thương những người phụ nữ như chúng ta bấy nhiêu. Tại sao cánh đàn ông, tại sao những người làm chồng không một lần nghiêm túc nhìn lại vợ mình, nhìn lại sự hi sinh của họ cho gia đình để hiểu được, gia đình này cần họ biết bao nhiêu!?
Theo Eva
Vợ “lâu năm” Vợ "lâu năm" là cách nói vui của những người đàn ông, ám chỉ vợ mình "tuy chưa già nhưng không còn trẻ nữa". Vợ "lâu năm" hiểu chồng cặn kẽ đến từng chân tơ kẽ tóc, nên rất dễ "bắt bài" . Anh bạn thân tôi đưa mắt về phía chị nhà đang thoăn thoắt đôi tay lấy hàng cho khách, bảo:...