Ba người phụ nữ chế.t lặng trong vụ “Hiệu trưởng mu.a dâ.m”
Trong suốt 3 ngày xử vụ án “Hiệu trưởng mu.a dâ.m học trò” có ba người phụ nữ, lặng lẽ và đầy lo âu đứng chờ đợi bên ngoài phòng xét xử.
Nỗi đau khi xe chở người thân về trại tạm giam.
Chúng nó vẫn là đứ.a tr.ẻ ăn chưa no lo chưa tới
Chi Nguyên Thi Thơm- me cua bị cáo Nguyễn Thị Thanh Thuy, chi biêt khoc rong cay đắng: “tôi đau đơn, xot xa va nhuc nha ê chê. Không dam đi đên đâu, vi chô nao cung thây ngươi ta xôn xao ban tan vê chuyên chau Thuy…”.
Video đang HOT
Bố của Thúy thở dài, kể: “Sang 5/9, mây anh công an đên nha hoi chau. Luc ây, chau đang đưa em đi ăn sang. Khi chau vưa vê đên nha, cac anh công an chi bao lên tru sơ công an huyên vi co vai chuyên liên quan cân lam ro. Tôi cư nghi, chăc chau lai gây gô đanh nhau cung ban be nên bi các anh công an goi đên nhăc nhơ. Thơi gian gân ngày bị bắt (khoảng tháng 9/2009), Thúy mây lân tham gia gây gô, cai lôn cung ban.
Trưa muôn không thây con vê, lai nhân đươc cuôc điên thoai thông bao cua môt anh công an trong xa, chi Thơm, me cua Thuy vôi vang chay lên huyên xem thưc hư. Tơi nơi, chi mơi nga ngưa khi đươc cơ quan điêu tra thông tin.
Khi Thuy bi cơ quan điêu tra băt giư, nhưng câu chuyên vê cô hoc tro năm xưa trơ thanh tâm điêm ban tan cua ca phô huyên: Thuy la môt cô gai ăn chơi đua đoi, co nhiêu tiên, tư mua đươc xe may đăt tiên, tư mua đươc cho minh 2 miêng đât ơ giưa trung tâm thi trân… Không ai nhăc đên môt cô lơp trương nhanh nhen, hoat bat va năng nô, la tâm gương cho cac ban trong hoc tâp va trong công tac đoan – đôi.
Chị Nguyễn Thị Thơm, mẹ bị cáo Nguyễn Thị Thanh Thúy
Chị Thơm cay đắng, kể: “Nêu co ngheo, co đoi, chi tha ăn trôm ăn cươp lây tiên vê nuôi con chư chăng bao giơ xui con lam nhưng viêc trai luân thương, vi pham phap luât như thê. Đau đơn hơn, đây la nhưng ngươi lam thây, nhưng ngươi đươc giao nhiêm vu trông ngươi, lai đang tâm đưa cac chau vao vong tôi lôi…”.
Chị Nguyễn Thị Huệ, mẹ của bị cáo Nguyễn Thị Hằng cũng đa.u đớ.n tới mức thất thần. Chị Huệ bảo: “con Thúy, con Hằng vẫn còn là những đứ.a tr.ẻ, ăn chưa no, lo chưa tới. Chúng nó vẫn xin tiề.n mẹ từng nghìn đồng một để trả tiề.n sửa lại cái gấu quần bò cho chủ tiệm may… Chị chẳng thể ngờ…”
Tôi là vợ anh ấy…
Bà Nguyễn Thị Toán
Không có sự bất hạnh nào giống sự bất hạnh nào để so sánh hay đưa lên bàn cân đo đong đếm. Bà Nguyễn Thị Toán, vợ của bị cáo Sầm Đức Xương, luôn lẳng lặng đứng chờ đợi bên ngoài phòng xét xử, đôi mắt thẫn thờ, vô hồn, lảng tránh cái nhìn của mọi người.
Bà không được vào phòng xử án để theo dõi diễn biến vụ việc. Lên gặp HĐXX để thắc mắc, bà nhận được câu trả lời: chồng bà không còn là đứ.a tr.ẻ, nên không cần người giám hộ. Bà Toán phân trần: “Tôi là vợ của anh ấy, tôi phải được ở bên cạnh anh ấy những lúc như thế, để ít nhất cũng là chỗ dựa tinh thần…”.
Người phụ nữ bất hạnh ấy đã không còn nước mắt để khóc. Những giọt nước mắt, mà theo bản năng mềm yếu của người phụ nữ, đã gạn cằn kiệt trong suốt những ngày tháng qua, kể từ khi chồng chị (ông Sầm Đức Xương) bị bắt giữ, với tội danh động trời mà có lẽ, nếu đó không phải là sự thật, thì chẳng bao giờ chị dám nghĩ đến.
Ba người phụ nữ, ba tâm trạng, ba vị thế khác nhau nhưng họ gặp nhau ở một điểm: bất hạnh, đa.u đớ.n, day dứt và hy vọng người thân của mình vô tội.
Theo VienamNet