“Bà đỡ” không găng tay đỡ đẻ cho sản phụ nhiễm HIV
Cả xã có một “bà đỡ” duy nhất, chị đã chứng kiến tất cả nỗi vui buồn của các bà mẹ mỗi khi vượt cạn. Và có lúc chị phải rơi nước mắt trước những cảnh ngộ éo le. Đó là câu chuyện về “bà đỡ” của những sản phụ bị HIV
“Bà đỡ” bản nghèo mang trái tim người mẹ
Về xã Phúc Thịnh huyện Chiêm Hóa (Tuyên Quang), hỏi chị Liên, nữ hộ sinh, chúng tôi luôn nhận được những câu trả lời rất gần gũi và trân trọng. Nhiều người sẵn sàng đi bộ dẫn chúng tôi đến tận nơi chị làm việc.
Chị Nguyễn Thị Bích Liên, cán bộ sản nhi xã Phúc Thịnh (huyện Chiêm Hóa – Tỉnh Tuyên Quang) sinh năm 1963 và đã có hơn 25 năm t.uổi nghề. Chị tâm sự: “Ngày đó người dân ở đây khổ lắm, họ đều đẻ ở nhà, các bà mẹ chẳng được chăm sóc và cũng chẳng biết cách chăm sóc các con của mình. Thấy người già trong bản bảo làm thế nào thì làm thế ấy, các cháu đẻ ra thấy c.hết nhiều lắm…”
Yêu công việc chăm sóc bà mẹ và t.rẻ e.m, chị Liên xin đi học y sỹ sản tại tỉnh Hà Bắc (nay là Bắc Ninh và Bắc Giang), vừa tốt nghiệp thì chị về ngay trạm làm.
Chị Nguyễn Thị Bích Liên, cán bộ sản nhi xã Phúc Thịnh (Chiêm Hóa – Tuyên Quang)
“Ngày ấy, bệnh nhân chẳng đến trạm y tế xã mấy đâu, tôi thấy các bà mẹ đẻ nhiều, đẻ mau mà cũng tâm sự không muốn đẻ nhưng đã trót có thai rồi nên phải đẻ thôi. Vậy nên ngày ngày tôi mang bộ dung cụ đặt vòng đến từng nhà bà mẹ hỏi xem họ có muốn tránh thai không? Với 1 chiếc ghi đo nhỏ tôi giúp các bà mẹ đặt vòng ngay tại nhà, rồi dần dần các bà mẹ quen với tôi hơn, tin tưởng tôi nên cũng ra trạm xã khám và xin tư vấn nhiều hơn. Bây giờ kỹ thuật y học hiện đại rồi nhưng các bà mẹ vẫn đến đây đẻ nhiều, không những các bà mẹ trong xã mà họ truyền tai nhau đến các bà mẹ ở xã lân cận như Tân Thịnh, Xuân Quang… cũng đến xã tôi đẻ”- Chị Liên trầm ngâm kể.
Việc nhiều hơn nhưng lương cũng không tăng vì các bà mẹ ở đây nghèo lắm, họ chẳng có gì cả, chỉ có tình cảm chân thành… Ngày tết các anh chị em ở trạm được mọi người biếu nhiều bánh, ăn không hết lại mang phân phát cho các gia đình nghèo.
Chị Liên kể: “Năm 1997 có bà mẹ đến đây đẻ nhưng chồng thì bị gẫy tay, gia đình nghèo lại neo đơn không ai chăm sóc. Tôi vừa đun nước cho tắm cho con họ vừa thuốc men chăm sóc 2 vợ chồng, đến bữa cơm rồi cũng chẳng thấy họ ăn gì tôi lại gọi về nhà kêu chồng nấu cơm mang ra cho vợ chồng họ ăn.”
Có những hôm, cùng một lúc chị phải đỡ đẻ cho 2 bà mẹ. Chị đỡ đẻ cho bà mẹ này xong đặt con lên bụng rồi nhờ người nhà họ giữ rồi lại đỡ cho bà mẹ kia.
Điều kiện phòng ốc ở đây sơ sài lắm nhưng chị Liên lúc nào cũng cố gắng giữ gìn phòng đẻ được sạch sẽ. Trần nhà làm bằng xốp đã bị thủng nhưng ngày nào chị cũng quét dọn lau chùi bàn đẻ sạch sẽ để những ca sinh được an toàn.
Video đang HOT
Các dụng cụ này đã gắn bó với chị Liên nhiều năm và luôn được chị giữ gìn sạch sẽ.
Vì cả trạm chỉ có một mình làm y sỹ sản nên cứ có ca sinh là chị Liên lại được gọi ra bất kể đêm hay ngày. Chị nhớ lại ngày chị sinh cháu thứ nhất, khi mới được 9 ngày t.uổi nhưng chị đã phải địu con trên lưng đỡ đẻ cho bà mẹ khác.
Nói về người chồng luôn tận tâm giúp vợ, chị Liên chia sẻ: “Anh nhà chị kém chị 2 t.uổi nhưng tốt tính lắm. Có những hôm chị không trực ở trạm nhưng có bà mẹ nào sắp sinh mà người ta gọi là anh ấy lại dậy ra trạm phụ giúp vợ. Nhiều hôm mang cơm cho vợ anh lại nấu nhiều hơn vì sợ ở trạm có bà mẹ không có cơm ăn.”
Yêu quý và tin tưởng chị Liên, nhiều người thường gặp chị để hỏi ý kiến khi gia đình có chuyện. Vậy là chị thành “chuyên gia tư vấn hôn nhân gia đình” bất đắc dĩ.
Tại thôn Húc có gia đình chị Minh, chị này một thời ra Hà Nội làm ăn sau đó về quê lấy anh Hường. Được một thời gian phát hiện chị Minh bị nhiễm HIV, gia đình chồng đã đuổi đ.ánh, bắt chị Minh phải về nhà mẹ đẻ. Người chồng lúc này cũng đã bị lây nhiễm HIV, 2 người phải sống cách ly ở 2 nơi. Chị Liên thấy họ vẫn còn yêu thương nhau nên đã đến động viên người chồng và gia đình nhà chồng cho chị Minh về ở cùng để 2 người tiện bề chăm sóc lẫn nhau.
Nỗi nguy hiểm của “bà đỡ”
Ở trạm cơ sở trang thiết bị còn rất đơn sơ, nhiều khi trang thiết bị không về kịp nên chị Liên phải khám cho sản phụ theo kinh nghiệm. Đôi khi còn phải “đ.ánh liều” đỡ đẻ bằng tay không, không có găng.
Chị Liên còn nhớ, cách đây 1 năm, chị Nguyễn Thị Vân đến trạm trong cơn đau đẻ dữ dội. Chị tiên lượng thấy ca đẻ khó nên động viên gia đình cho lên huyện sinh nhưng gia đình không chịu vì không có t.iền. Chị dùng hết khả năng của mình, rất may ca đẻ được “mẹ tròn con vuông”.
Được 1 tháng sau thấy chị Vân mang con ra trạm khám vì cháu bé gầy yếu và l.ở l.oét khắp người. Thấy bất thường chị Liên khuyên gia đình mang cháu ra huyện xét nghiệm m.áu và đã phát hiện ra cháu bị HIV. Hai tháng sau cháu bé t.ử v.ong, vài tháng sau nữa mẹ cháu cũng qua đời vì HIV.
Chị Liên lo lắng có thể mình cũng bị nhiễm HIV vì khi đỡ đẻ không có găng tay và tiếp xúc nhiều với m.áu của sản phụ. Tuy nhiên, mấy ngày sau, chị lấy lại tinh thần và tự nhủ: “Nếu bị nhiễm thì mình cũng bị nhiễm rồi. Bây giờ có buồn chán cũng chẳng làm được gì, mình vẫn còn có ích cho nhiều người. Mình sống thế này có bị nhiễm HIV chắc cũng không ai nghĩ xấu về mình”.
Sau đó, chị còn xuống tận nhà chị Vân động viên an ủi người chồng chị Vân phải tiếp tục sống để nuôi cậu con trai đầu. Nhưng bi kịch đã xảy ra, chỉ vài tháng sau đó cả người chồng và cậu con trai cũng không thoát được “thần c.hết” HIV.
Rất may ông trời không bạc với chị, sau đợt đỡ đẻ cho người mẹ nhiễm HIV ấy, chị đã đi xét nghiệm HIV và kết quả là âm tính. Chị vui mừng đến chảy nước mắt và tự nhủ thầm phải cẩn thận hơn.
Hơn 25 năm, chị Liên đã lặng lẽ chứng kiến, đón chào rất nhiều đ.ứa t.rẻ trong xã ra đời. Dù thù lao của một người y sỹ rất ít ỏi nhưng chị vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc và nguyện gắn bó với nghiệp “bà đỡ” này.
* Tên các nhân vật nhiễm HIV đã được thay đổi
Theo Infonet
“Bộ sưu tập” thân xác sặc mùi t.iền của quý bà chuyên săn trai bao
Nói đến chuyện các "máy bay" đi săn "phi công" hay ngược lại đều không có gì xa lạ. Nhưng chuyện các quý bà giàu có "rửng mỡ" lập hội để thi nhau xem ai "chiếm" được nhiều "phi công" nhất, đang trở thành "mốt" của những quý bà thừa mứa t.iền bạc.
Ảnh minh họa.
Trai mẫu tình nguyện vào "bộ sưu tập" vì t.iền
Thật khó tin khi mới nghe về vấn đề này, nhưng trong giới trai bao thuộc tầng lớp người mẫu chẳng còn xa lạ gì với chuyện này. Tuấn Kh., một chàng người mẫu mới chập chững vào nghề tâm sự: "Em cũng đang là một người trong bộ sưu tập của một quý bà. Em biết hết nhưng em vẫn chẳng có thái độ gì, vì mình đến với người ta chỉ vì t.iền, chẳng có tình cảm sao phải đòi hỏi hơn ở người ta được. Hơn nữa các bà còn tuyên bố trắng trợn rằng nếu không chiều các bà ấy tới bến, đôi khi bọn em cũng sẽ bị hất ra như chơi. Bởi bây giờ loại trai mẫu như em có cả hằng hà sa số, mà các bà giàu có ham hố xác thịt so với tụi em cũng ít hơn, nên mình cứ tranh thủ đi, kiếm được càng nhiều t.iền càng tốt".
Theo như lời Tuấn Kh., hội "Bộ sưu tập trai mẫu của quý bà" tất nhiên là toàn những bà lắm t.iền. Nhưng giới này thuộc dân buôn bán, đa số là độc thân hoặc có chồng cũng như không. Bởi lẽ hội này rất công khai, chẳng sợ trời đất gì. Còn những quý bà "bao trai" thuộc hàng có học thức, giám đốc hoặc vợ ông này ông kia thì ít, họ chơi ngầm, bởi sợ "giang hồ" đồn thì đôi khi mất mặt. Nhưng muốn gia nhập "hội" này cũng có cái khó của nó, thứ nhất thuộc loại giàu "khủng" (giàu mới đủ đô để nuôi các phi công), thứ hai phải công khai, thứ ba phải "dàn xếp" được "hậu cung" của mình. Nghĩa là phải tuyệt đối vui vẻ và an toàn, còn một lối mở là các bà, đó là thoải mái "cưa cẩm" các "chàng" của nhau mà không bị "tẩy chay". Điều làm các bà thú vị hơn là "chiếm" được các "trai mẫu" từ tay chính bạn của mình.
Một cuộc gặp gỡ của quý bà và trai bao.
Nói đến đây Tuấn Kh. cười đầy tự hào: "Em cũng thuộc hàng được giành giật đấy. Lần đầu em sà vào lòng chị Kim M. là chủ một sạp vải ở chợ, bà này 50 t.uổi rồi nhưng "đú" thì không ai bằng. Bỏ chồng từ lâu, con cái hơn t.uổi em nhưng đi nước ngoài du học, bả một mình, bả mà "kết" tên nào thì tên đó không thoát được. Mình chỉ còn cách phục tùng vì độ chịu chơi của bả rất "ác chiến". Mới ngủ với em đêm đầu bà đã cho em cả chục triệu, sau đó sắm con SH mới cáu cho em.
Nhưng có cái em vẫn phục là bả không bao giờ tiếc t.iền nếu thấy "trai" của mình phản bội. Bà ấy sẽ nói thẳng toẹt ra rằng từ nay đừng gọi cho bả nữa là xong, bả còn cả đống đứa xếp hàng thì sao bả tiếc thằng nào. Nhưng em bị bà Thanh T. dụ dỗ không phải bả nhiều t.iền hơn, mà bả trẻ hơn. Dù làm trai bao nhưng đôi khi mình cũng cần cảm giác. Bà M. béo quá, lại già nhiều khi nếu không uống thuốc k.ích d.ục em không thể "lên" được. Còn bà T. thì t.iền ít hơn chút xíu nhưng bả còn "ngon" lắm, đi có cảm xúc hơn".
Những cuộc vung t.iền để "đoạt giải"
Theo chân Vương Đ., chúng tôi đi theo với vai trò là "em họ", nhưng thực ra tôi cũng chẳng khó khăn để hòa nhập với các quý bà này. Bởi tư tưởng cực kỳ thoáng của họ, không ai dè chừng một đứa "nhà quê" như tôi. Trong một quán cà phê ở quận 3, chẳng có tiếng nhạc xập xình, không gian yên tĩnh. Vương Đ. ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Các bà này chán nhảy nhót rồi, bar với vũ trường là xưa lắm rồi, giờ chỉ tụ họp ngồi khoe "phi công" hoặc đi du lịch với nhau từng cặp, bay khắp nơi, từ trong nước đến cả các nước ngoài dễ đi nhất".
Trong bàn khoảng gần chục quý bà, mỗi bên có một "phi công", Vương Đ. kiếm một cái ghế ngồi sát với "máy bay" của mình. "Máy bay" của Vương Đ. tên Mi T., là chủ của 8 cửa hàng ăn uống nằm rải khắp Sài thành. Mi T. chừng 50 t.uổi, mái tóc nhuộm màu vàng, khuôn mặt trắng trẻo nhờ mỹ phẩm nhưng vẫn hằn lên những nét chân chim rất rõ. Mi T. khởi đầu bằng giọng điệu rất đắc chí: "Bây giờ nói cho tôi nghe các bà đã "tăm" được bao nhiêu tên rồi? Bây giờ từng người một sẽ đưa cái danh sách tên các chàng của mình ra để chàng của tôi kiểm tra, xem có đúng là trai mẫu hay mấy thằng dở hơi nào".
Theo "mách nhỏ" của Vương Đ. thì nếu được gọi là "trai mẫu" ít ra cũng được đi diễn ở trên sàn thời trang nào đó dù nhỏ hay lớn. Nếu "oách" hơn thì được đăng báo. Bởi đa số những mẫu nam quá nổi tiếng thì ít người chịu các bà. Nhiều cô gái trẻ đẹp và giàu có sẵn sàng "hiến thân", nên các bà nói rằng "sưu tầm" trai mẫu cũng chỉ gọi là người mẫu khi được diễn thôi.
Sau khi "sàng lọc" danh sách, Mi T. của Vương Đ. có tất thảy 8 trai mẫu. Đúc kết cho một tháng "săn" trai, nhưng theo Mi T. thì: "Chẳng dễ dàng gì săn được 8 anh chàng này, bởi có người cũng đã bắt đầu nổi tiếng rồi, chỉ là mình chịu chi nên mới như thế. Đưa đi ăn đi chơi vài ngày và quà cáp cho mỗi tên cũng khoảng 50 triệu là ít, còn có những tên mình thích thực sự thì phải hơn, như Vương Đ. nè phải hông cưng?". Nói xong câu đó Mi T. đứng lên ngồi vào lòng Vương Đ.. Mấy bà ngồi cạnh bên cười... phớ lớ.
Khi tôi ra về, Vương Đ. nhìn ánh mắt ái ngại của tôi cười: "Chị đừng nói với tôi về đạo đức hay đại loại thế. Cuộc sống này mỗi chúng ta đều biết định hướng cho mình. Tôi biết rồi tôi sẽ bị loại khỏi cuộc chơi, nhưng tôi cũng đã được cái mình muốn là có t.iền, và đó là cái giá phải trả cho cả đôi bên, ai cũng vui vẻ hết, hòa cả làng".
Nhưng Minh Kh. thì lại ngậm ngùi: "Cái trò tình ái nhuộm sắc mùi t.iền này thì mỗi người đều hiểu và nói trắng ra với nhau từ đầu. Nhưng nhiều khi ngẫm lại cũng thấy mình chẳng ra gì. Có lúc gặp người con gái mình yêu thật đã không dám đối mặt với họ, vì thấy mình chẳng xứng đáng. Một kẻ hám t.iền thì chẳng thể kiếm được một tình yêu chân chính, và cuộc sống nói chung rất vô vị, trượt theo những cuộc chơi t.hác l.oạn và rồi lại trắng tay khi đồng t.iền kiếm quá dễ dàng".
Giá trị của người phụ nữ không nằm ở việc vung t.iền bao trai Chuyên gia tâm lý Nguyễn Kim Bắc, Tổng đài 1080, cho biết: "Hiện tượng quý bà kiếm trai bao không có gì là lạ với người dân Việt Nam. Nhưng những kiểu tìm kiếm để có "bộ sưu tập" như thế này thì thực sự mới lạ. Nó cho chúng ta thấy sự suy thoái về quan niệm sống và đạo đức ở một số ít người, tuy ngăn chặn cũng thực sự khó.
Theo Đời Sống & Pháp Luật
Hà Nội: BV Phú Xuyên đỡ đẻ trẻ bị gãy tay? Ngay ngày đầu tiên đón bé Phạm Quang Hải (Phú Xuyên, Hà Nội ) từ bệnh viện về nhà gia đình chị Hương bất ngờ phát hiện cánh tay phải gãy, sưng tấy. Ngày 21/7 chị Lý Thị Diễm Hương (Phú Xuyên, HN) sinh con trai Phạm Quang Hải tại Bệnh viện Đa khoa Phú Xuyên. Sau 2 ngày, mẹ con chị Hương...