Anh sẽ chờ em chứ…?
Đã rất lâu rồi, những trang sổ bị lãng quên, em mới viết đôi ba lời vụn vặt. Hình như ai cũng vậy, dần dà, người ta không còn viết những điều muốn nói ra nữa, người ta cứ mặc kệ cảm xúc hay giấu diếm nó đi. Em nói, tháng 6 em sẽ đến, nhưng đến nay tháng 8 lại đi rồi. Anh sẽ chờ em chứ, một chiều hè trở gió? Em sẽ nói với anh.
Ừ thì đến một ngày nào đó anh sẽ biết được tình cảm em dành cho anh là như thế nào anh ạ. Thứ tình cảm em đã giấu kín bấy lâu nay, thứ tình cảm em luôn trân trọng đến nhường nào. Anh biết không?
Không hiểu từ khi nào em lại thích anh nhiều đến thế, có phải anh hay xuất hiện trong những giấc mơ của em hay một điều đơn giản… đó là sự rung động từ con tim. Em biết mình còn ngại ngần lắm không sao nói được rằng ” Em thích anh ” hay nhẹ nhàng đến bên anh cười đùa, chỉ giám nhìn lén anh từ phía xa.
Có đôi lần em bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn về phía em… hai ánh mắt chạm nhau. Rồi bất chợt tư đâu anh xuất hiên ngay trước mặt em lúc ấy tim em chỉ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.. đậ.p loạn xạ khi anh lại gần. Anh cười đùa rồi trêu chọc em, những hành động những cử chỉ của anh dường như đang quan tâm em, liệu đó có phải là anh cũng thích em hay không?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại em lại sợ, sợ cái cảm giác đơn phương, sợ khi em nói ra tình cảm thực sự của mình thì anh sẽ xa lánh, sợ mất đi tình bạn đẹp của chúng ta. Chỉ buồn nhất là không thể nói ra thành lời để mọi thứ dần xa mãi. Bi kịch lớn nhất là một khoảng thời gian sau đó, lỡ cả hai đều biết mình từng tương tư nhau. Trời ơi! TRÁI ĐẤT VỠ VỤN!
Em có để anh chờ lâu.
Hà Nội – những ngày này tím rất tím, bầu trời cao yên tĩnh của tháng năm, mây cứ trôi chầm chậm đợi chờ người. Em chẳng thích mùa hè,
Nhưng mấy chiều nay lại hay lang thang. Nắng tắt dần và ông mặt trời màu đỏ.
Biển hồ dạo này đẹp lạ thường, vài ba con vịt bơi qua bơi lại, tóc lòa xòa trong chiều lộng gió.
Mấy tối nay em hay ngồi đọc truyện, “Con chó xanh lông dài”, “Những lá thư không gửi”…
Đã rất lâu rồi, những trang sổ bị lãng quên, em mới viết đôi ba lời vụn vặt. Hình như ai cũng vậy, dần dà, người ta không còn viết những điều muốn nói ra nữa, người ta cứ mặc kệ cảm xúc hay giấu diếm nó đi.
Em nói, tháng 6 em sẽ đến, nhưng đến nay tháng 8 lại đi rồi. Anh sẽ chờ em chứ, một chiều hè trở gió? Em sẽ nói với anh.
Theo Guu