Anh sẵn sàng cứu tôi- cô gái không có chồng mà chửa!
Tôi nghĩ tôi sẽ tìm được người gánh nạn cho mình còn anh lấy được người anh yêu. Âu cũng là sự đền bù cho cả hai.
Anh càng tốt thì tôi càng thấy bản thân mình không thể chấp nhận được. (Ảnh minh họa)
Anh đã từng là người đàn ông mà tôi tảng lờ, hắt hủi, thậm chí là khinh thường khi anh lẽo đẽo chạy theo tôi. Bởi lẽ lúc đó, tôi hạnh phúc trong tình yêu với một người đàn ông mà tôi cho rằng “tuyệt nhất thế gian”. Để rồi, giữa cái lúc tôi mang bầu ở tháng thứ 3, người đàn ông mà tôi từng nghĩ không ai có thể sánh bằng, người là cha của đ.ứa t.rẻ trong bụng tôi bỏ rơi tôi lại, chỉ có mình anh cúi xuống nâng tôi lên.
Tôi là một con bé cứng đầu. Sở hữu chút nhan sắc, có nhiều chàng trai theo đuổi tôi nên tôi sinh ra cái tính kiêu kì. So với những anh chàng chạy theo tôi, anh là kẻ bình thường nhất. Nhưng không phải vì điều đó mà tôi chê anh. Vấn đề khi ấy là tôi bị hấp dẫn bởi một gã đàn ông lãng tử. Anh ta đến bên tôi bằng những lời phỉnh nịnh, ngon ngọt.Tôi tưởng mình trời bể lắm, tin rằng mình có thể điều khiển mọi gã đàn ông trong lòng bản thân. Đó là sai lầm khiến tôi mang cái khổ hôm nay.
Tôi yêu như một con thiêu thân lao vào lửa. Tôi chẳng màng tới những gì xung quanh mình. Trong thời điểm đó, anh ấy cũng vẫn ở bên tôi, tìm cách tiếp cận tôi nhưng tôi từ chối. Anh ấy ở gần nhà tôi, gia đình anh cũng quý mến tôi lắm nhưng điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì khi mà tôi đang yêu mê muội như một người điên.
Video đang HOT
Vừa tốt nghiệp đại học ra trường, cũng là lúc tôi vác cái bụng bầu hơn 3 tháng. Tôi hoang mang tìm bạn trai của mình với hi vọng anh ta sẽ giúp tôi thoát khỏi cảm giác sợ hãi này. Tôi đã từng là một niềm tự hào của gia đình, việc tôi không chồng mà chửa thế này rõ ràng là một cái tát trời giáng vào mặt ba mẹ mình. Nhưng quan trọng nhất quãng đời phía trước của tôi sẽ ra sao với cái thai trong bụng, không nghề nghiệp, không chồng?
Đúng vào cái lúc cay nghiệt nhất ấy, anh đến bên tôi. Thực ra, anh vẫn luôn ở bên tôi, chỉ là tôi không màng tới anh mà thôi. Anh tự nguyện nhận là cha đ.ứa b.é và sẽ cưới tôi. Ban đầu, tôi mừng rơn lên vì chẳng khác nào đang c.hết đ.uối vớ được cọc. Tôi gật đầu đồng ý cưới anh để chạy… bụng. Tôi nghĩ tôi sẽ tìm được người gánh nạn cho mình còn anh lấy được người anh yêu. Âu cũng là sự đền bù cho cả hai chứ không phải là tôi lợi dụng anh ấy.
Thế nhưng, lương tâm dần thức dậy trong tôi. Khi anh ra sức chuẩn bị cho đám cưới, thuyết phục gia đình, lo t.iền bạc rồi còn chăm sóc tôi vì tôi nghén trong 3 tháng đầu, tôi lại cảm thấy mình tàn nhẫn quá. Anh càng tốt thì tôi càng thấy bản thân mình không thể chấp nhận được. Tôi bị như ngày hôm nay đâu phải do tôi chỉ là nạn nhân, rõ ràng, vì tôi lựa chọn tình yêu đó, cách sống đó nên giờ tôi phải tự mình đón nhận. Tại sao tôi lại có thể trút mọi việc lên anh?
Giờ anh tốt với tôi lắm, giống như đ.ứa t.rẻ thèm khát được cây kẹo ngọt khi thỏa mong ước sẽ nâng niu, trân trọng. Nhưng tôi sợ rằng sự ích kỉ và lòng ghen tuông của đàn ông rồi sẽ khiến anh h.ành h.ạ, đay nghiến tôi và đứa con này. Chẳng ai có thể nói trước được điều gì.
Bây giờ tôi nên làm gì? Anh đang rất hăm hở chuẩn bị cho đám cưới nhưng thự sự tôi vừa thương anh của hiện tại vừa sợ anh của tương lai. Tôi có nên tiến tới cuộc hôn nhân này hay không? Nếu dừng lại, tương lai của tôi sẽ ra sao? Mong mọi người cho tôi một lối thoát, tôi gần như tuyệt vọng rồi.
Theo Tinngan
Tôi chẳng phải đứa cướp chồng mà là do chị đẩy anh ra xa
Khi tôi và anh quen nhau là lúc vợ chồng anh lục đục, tôi gặp chị ấy trước khi gặp anh, bản thân tôi là một người phụ nữ còn chẳng chịu nổi bản tính của chị cục cằn thô lỗ, c.hửi chồng không thương tiếc. Chị vốn dĩ đã không xinh xắn, ăn nói cũng chẳng khéo léo thì trách sao được đàn ông dễ chán
Hiện tại tôi đang mang bầu đứa con của anh trong bụng. Trong mắt mọi người đều cho rằng tôi là kẻ cướp chồng của người khác. Sự thật thì tôi là người thứ 3, là kẻ đến sau nhưng tôi không xấu hổ vì điều này, tôi không hề cướp chồng của chị ấy, đơn giản là của mình mà chị ấy không biết giữ thì cũng đừng trách người khác cướp đi.
Tôi và anh đã quen nhau được 5, 6 năm, thời gian đó cũng là thử thách tình yêu của hai đứa và cũng là thời gian để vợ chồng anh hàn gắn tình cảm nhưng họ đã không thể tìm được tiếng nói chung, chính vì vậy, li hôn là điều khó tránh khỏi.
Khi tôi và anh quen nhau là lúc vợ chồng anh lục đục, tôi gặp chị ấy trước khi gặp anh, bản thân tôi là một người phụ nữ còn chẳng chịu nổi bản tính của chị cục cằn thô lỗ, c.hửi chồng không thương tiếc. Chị vốn dĩ đã không xinh xắn, ăn nói cũng chẳng khéo léo thì trách sao được đàn ông dễ chán, nếu không vì đứa con chắc anh cũng đã bỏ chị từ lâu rồi, anh cố gắng sống chung với chị ta cũng chỉ vì trách nhiệm với gia đình và vì đứa con mà thôi.
Nhiều lần bên cạnh tôi, anh chán nản tâm sự rằng vợ không hiểu mình, tính tình bỗ bã khiến anh mất mặt với bạn bè, tôi cũng đã khuyên anh nên nhẹ nhàng với vợ nhưng dường như giang sơn khó đổi bản tính khó rời mọi biện pháp để chị ta thay đổi tính nết đều vô hiệu. Và cũng chính bởi tính cách này của chị đã khiến anh chán nản khi làm chồng và tìm đến tôi.
Trong mắt đàn ông, đàn bà có giỏi đẹp đến đâu cũng vẫn phải giữ đạo làm vợ, chính vì thế, muốn giữ chồng thì phải làm đẹp lòng chồng, yêu thương chồng thì mới giữ được hạnh phúc. Riêng đối với chị ta, một người phụ nữ ăn nói cục cằn, thô lỗ, hơn nữa nhan sắc lại quá bình thường thì khó giữ được chồng, tôi chẳng phải kẻ thứ 3 cướp chồng khỏi tay chị mà là tự chị đẩy chồng ra khỏi nhà.
Tôi và anh đã có mối quan hệ tình cảm 5 năm với nhau, mặc dù tôi cũng yêu anh rất nhiều nhưng chưa có ý định cướp anh ấy ra khỏi cuộc đời chị. Tôi cũng đã cho chị ấy rất nhiều cơ hội để thay đổi bản thân, nếu như chị ấy làm được tôi sẽ quyết định ra đi vì tôi biết mình là kẻ thứ 3 và là người đến sau, thế nhưng chị ta đã làm tôi thất vọng hoàn toàn.
Tôi không thể nhường anh cho chị được nữa, bởi vì chị không xứng đáng, và hiện tại tôi đã mang bầu với anh được 5 tháng, chờ đợi ngày đứa con yêu thương của mình chào đời và chờ đợi ngày anh hoàn thành thủ tục ly hôn với người vợ. Tôi biết mình sẽ đau khổ nếu như không đón nhận anh. Và đây cũng là lý do sau 5 năm quen anh tôi mới quyết định sinh con với anh và giành anh về cho mình.
Lúc biết tôi mang bầu với chồng, chị đã đến nhà tôi c.hửi rủa, tuy nhiên việc làm của chị ta khiến tôi chẳng màng đến và càng cảm thấy khinh thường chị ta hơn. Trong mắt người ngoài, có thể đang nghĩ rằng tôi là con đàn bà vô lại đi cướp chồng, phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác mà còn lên mặt. Nhưng tôi nghĩ rằng, việc tôi làm là hoàn toàn đúng, chẳng có gì sai, bởi chính chị ta là người không biết giữ chồng và với bản tính của chị ta cho dù có không phải là tôi đi nữa thì cũng sẽ có một người khác cướp anh ấy ra khỏi cuộc sống của chị mà thôi.
Đã có rất nhiều người nói tôi rằng lấy một kẻ bỏ vợ đi theo gái thì sau này cũng sẽ nhận hậu quả mà thôi. Cũng có thể là như vậy nhưng tôi vẫn chấp nhận, nếu giữ tôi không giữ bổn phận làm vợ, để anh đi theo người khác, tôi cũng sẽ chấp nhận buôn tay anh. Nhưng tôi sẽ chẳng như chị vợ cũ của anh sẽ giữ anh bằng một cách khéo léo để không bị kẻ thứ 3 nẫng mất hạnh phúc của mình.
Theo Tinhot360
Sợ tình yêu không đủ lớn để vượt qua môn đăng hộ đối Em rất sợ và không thích khi người ta khinh thường mình...Em có nên tiếp tục yêu anh ấy hay từ từ rút lại tình cảm của mình? Gia đinh em buôn ban rau cai ơ chơ. Thời con đi hoc, em một buổi tới trường, một buổi phụ giúp gia đinh. Nha co hai chi em, em cua em quây nên nghi...