Anh nghĩ giấu chuyện đã có vợ là việc bình thường
Bị tôi phát hiện từng kết hôn, anh không một lời xin lỗi hay năn nỉ mà cho rằng quá khứ là điều chẳng quan trọng.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 25 tuổ.i. Tôi tình cờ quen anh trên mạng cách đây hai năm. Anh là người nước ngoài. Sau khoảng một năm nói chuyện qua lại thì anh ngỏ lời yêu tôi và tôi đồng ý. Anh đã sang Việt Nam gặp tôi được vài lần. Theo lời anh nói thì anh đang sống với chú và con trai của chú. Anh còn mở webcam cho tôi xem phòng làm việc ở công ty của anh. Trong đó, tôi thấy hình của một b.é tra.i khoảng 5 tuổ.i. Anh bảo đó là con của chú anh.
Video đang HOT
Thời gian gần đây, tôi tình cờ phát hiện ra anh đã cưới vợ tại nơi anh sống cách đây 7 năm. Tôi thật sự rất bàng hoàng nên đã ngay lập tức nhắn tin hỏi anh. Anh trả lời tôi rằng đúng là anh đã có vợ nhưng sau đó l.y hô.n rồi. Vì anh không biết tôi nghĩ thế nào về người l.y hô.n nên anh không kể cho tôi nghe. Hơn nữa, anh thấy chuyện quá khứ không quan trọng để nhắc đến. Sau chuyện này, anh không nói một lời xin lỗi hay năn nỉ tôi.
Bây giờ, tôi vẫn còn rất bàng hoàng, không biết nên tin hay là không tin lời anh. Tôi không biết có đúng anh đã l.y hô.n như lời anh nói không? Hay chỉ là lời ngụy biện khi bị tôi phát hiện ra chuyện đó. Tôi bối rối lắm, không biết làm thế nào nữa? Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Điều "bình thường" không... bình thường
Nghe chuyện của tôi, nhiều người sẽ bình luận rằng: "bình thường", thậm chí sẽ nói "có gì mới? Dân đồng tính ai chẳng bị vậy?".
ảnh minh họa
Đồng ý - chuyện của tôi sắp kể là "chuyện thường ngày" của người đồng tính, với những nỗi bất công mà người đồng tính phải chịu: sự kỳ thị, sự ghẻ lạnh, sự tủ.i nhụ.c... Và đa.u đớ.n thay, những nỗi bất công, những tủ.i nhụ.c ấy đang là điều "bình thường" của xã hội hiện tại...
Tôi sinh ra với hình hài một người nam. Từ bé, tôi cũng như bao đứ.a tr.ẻ khác, vui chơi, học tập bình thường. Tuy nhiên, tôi lờ mờ linh cảm một điều gì đó rất kỳ lạ, rất khác người đang hiện hữu, đang thôi thúc trong tôi. Đến khi dậy thì, điều đó hiện ra rõ rệt. Đám bạn cùng trang lứa lúc này đã biết mê mẩn những khuôn mặt xinh tươi của các cô gái cùng trường. Còn tôi thay vì mê mẩn một tà áo dài tha thướt, tôi lại mê dáng người vạm vỡ của một cậu bạn học. Tôi cố ép mình cho giống chúng bạn, nhưng không cách nào được. Thậm chí, khi học đại học, tôi cố gắng quen thử một cô gái. Cũng hẹn hò, cũng tâm sự như bao đôi tình nhân bình thường. Nhưng rồi chúng tôi sớm chia tay, bởi tôi chẳng thể nào rung động được. Và cứ thế, thời sinh viên của tôi trôi qua với vô số dằn vặt, ẩn ức.
Ra trường, đi làm, tôi bị tiếng sét ái tình. Tôi yêu một người nam chung chỗ làm. Và lần đầu tiên trong đời, tôi dám sống thật với bản thân. Cũng lần đầu tiên tôi cảm nhận được hạnh phúc của tình yêu đôi lứa. Tuy nhiên, chúng tôi chỉ dám yêu lén lút vì sợ dư luận. Một thời gian sau, mối tình ấy chấm dứt khi người yêu tôi phải đi lấy vợ trước sức ép gia đình. Đau khổ, tôi lao vào các cuộc tình chóng vánh. Có người cũng là đồng tính, thật lòng yêu tôi. Có người lại giả đồng tính, mục đích chỉ để lợi dụng tiề.n bạc. Và tôi cứ trượt dài trong những chuỗi ngày dằn vặt, đảo lộn giữa những giá trị thật - giả.
Và rồi tôi gặp anh - "người bạn đời" hiện tại của tôi. Anh nhẹ nhàng động viên, ân cần dìu dắt tôi vững bước, anh tìm lại cho tôi niềm vui và niềm tin vào cuộc sống. Tôi đã gặp được lẽ sống của đời mình. Anh và tôi đều cảm thấy chúng tôi sinh ra là để cho nhau. Bên nhau, chúng tôi có đủ sức mạnh để ra một quyết định tày trời: thú nhận mọi chuyện với gia đình hai bên.
Chẳng ai ngờ, phản ứng từ gia đình tôi và gia đình anh đều kịch liệt. Bố mẹ anh tuyên bố từ con và đuổi anh ra khỏi nhà. Phần tôi, khi vừa nói ra mọi chuyện, mẹ tôi ngất xỉu, phải đưa vào viện cấp cứu. Vừa từ viện về, bố tôi thẳng tay cho tôi một bạt tai và chử.i rủa thậm tệ. Ông cấm tiệt tôi không được qua lại với anh, bảo rằng nếu tôi còn tiếp tục "sống không ra con người" thì sẽ từ mặt tôi. Chờ sức khỏe của mẹ ổn định, tôi viết một lá thư để lại và lẳng lặng ra khỏi nhà, dọn đến chung sống với anh ở một căn nhà thuê. Sau đấy một ngày, bố tôi gọi điện cho tôi, nói đúng bốn từ: "Mày đi luôn đi!".
Một năm trước, anh và tôi đã tổ chức cái gọi là "đám cưới", thực chất là một bữa tiệc nhỏ, mời được đúng tám người bạn đến chung vui. Chúng tôi đã đến được với nhau và hạnh phúc bên nhau. Nhưng hạnh phúc ấy chưa bao giờ trọn vẹn, bởi chúng tôi luôn sống trong cảnh hàng xóm xì xào, đồng nghiệp kỳ thị và người thân xa lánh. Chúng tôi làm gì sai, khi chỉ sống thật với bản thân, khi đấu tranh vì hạnh phúc cuộc đời? Tại sao cùng là con người, mà chúng tôi cứ phải sống lẩn khuất trong mặt tối của xã hội, không dám ngẩng cao đầu, không dám sống cho ra sống? Tôi và anh nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ anh em... nhưng chẳng có đường về...
Quan niệm xã hội có lẽ sẽ rất khó thay đổi, bởi cái ác cảm "thằng pê-đê", "con bóng" đã ăn sâu vào đầu óc mọi người. Hãy mau chóng ban hành luật công nhận hôn nhân đồng giới. Điều ấy sẽ giúp chúng tôi có cơ sở vững chắc, có thêm sức mạnh để hòa nhập cộng đồng, để trở về với gia đình...
Theo VNE
"Lỗi tại tôi" Những cặp vợ chồng trẻ có lúc cãi nhau chí chóe cũng là chuyện... bình thường. "Thương nhau lắm, cắn nhau đau" kia mà. ảnh minh họa Chỉ sợ nhất là họ chẳng bao giờ cãi nhau, cứ im im, nhịn nhục, tặc lưỡi bỏ qua mọi chuyện dẫu không hài lòng vừa ý, đến lúc "chín muồi" mới nổ ra một trận...