Anh lái Carmy, tôi vẫn đi xe đạp
Anh chê tôi quê mùa, nghèo hèn nên đã không tiếc tiề.n vung vãi cho nhân tình mới.
Khi đọc được bài viết “Hai năm một kiếp vợ hờ”, tôi rất đồng cảm với người phụ nữ trong bài viết nên tôi cũng muốn chia sẻ câu chuyện của mình, để mong chị hiểu và tìm ra được con đường đi đúng đắn cho bản thân.
Chắc hẳn rằng, khi đọc được những dòng tâm sự của chị, ai ai cũng trách chị ngốc nghếch, khờ dại. Nhưng với tôi, tôi rất thông cảm cho hoàn cảnh của chị vì khi yêu, con người dễ trở nên mù quáng hơn. Nhưng chị ạ, dù chị có yêu đến đâu, thương đến đâu thì chị cũng nên tỉnh táo và chấp nhận sự thật, dù nó có phũ phàng đến mấy đi chăng nữa.
Sẽ rất khó khi không còn nhận được tin nhắn của anh hàng ngày, gối sẽ còn ướt mỗi đêm nhưng phải chấp nhận thôi vì anh là đàn ông, anh luôn tham lam, giả dối. Anh ấy cũng giống như người đàn ông tôi đã từng yêu, từng hy sinh cả bản thân mình. Bội bạc lắm chị ạ!
Tôi hiện đang là sinh viên đại học năm thứ hai, còn anh ấy lớn hơn tôi 10 tuổ.i, cùng quê với tôi và chưa lập gia đình. Anh là người đàn ông thành đạt, kiếm rất giỏi, có nhà cao, cửa rộng và ai ai nhìn anh cũng phải nhìn anh kính nể.
Sau ba năm hẹn hò yêu đương, anh năn nỉ tôi về chung sống để hai đứa tiện chăm sóc nhau nên tôi đã đồng ý. Anh đã từng nói với tôi rằng: “ Anh cần em, anh không thể sống một cuộc sống thiếu vắng em”. Chính những điều đó đã khiến tôi cảm động và muốn được ở bên cạnh để chăm sóc anh cho anh nhiều hơn.
Về chung sống với anh, tôi vẫn đạp xe đi học hàng ngày, dù ngày ngày anh vẫn lái con Camry 3.0 đi làm. Mỗi ngày, anh quẳng cho tôi 50 ngàn để lo tiề.n nấu nướng, chi tiêu vặt vãnh trong nhà, dù anh có thể sẵn sàng bỏ ra vài chục triệu để mời bạn bè đi chơi một tối.
Tôi kể ra những điều này để mọi người không hiểu lầm tôi về chung sống với anh là muốn lợi dụng tài chính của anh hay để dựa dẫm một người đàn ông giàu có như anh. Tôi hoàn toàn không nghĩ đến điều đó… mà cái tôi cần ở anh là được nhìn thấy anh hằng ngày, được cù khoắng anh dậy mỗi sáng, được giặt giũ, nấu nướng cho anh, được ra mở cổng, xách cặp vào cho anh mõi khi tan sở, được chuẩn bị ô cho anh những ngày nắng hay khi trời mưa, được rúc vào lòng anh mỗi tối, được anh ôm vào lòng mỗi khi nhớ mẹ…
Video đang HOT
Mặc dù sống với nhau đã gần hai năm nhưng chưa bao giờ anh đưa tôi về nhà ra mắt gia đình (dù nhà tôi và nhà anh ở quê cách nhau chỉ có 3 cây số). Máy tính của anh lúc nào cũng để pass tất cả các thư mục hình ảnh. Điện thoại anh lúc nào cũng để chế độ im lặng mỗi khi ở nhà… Dù chúng tôi chung sống với nhau như vợ chồng nhưng tôi vẫn cảm thấy anh đang giấu diếm tôi điều gì đó rất quan trọng.
Một hôm, anh về nhà trong trạng thái say xỉn. Sau khi lau mặt mũi và cho anh lên giường ngủ, tôi muốn gọi điện về cho mẹ nhưng tìm mãi không thấy điện thoại đâu. Thấy máy anh ở đấy, tôi lấy và gọi sang máy mình để tìm xem nó ở đâu.
Khi tìm được điện thoại mình, tôi để máy anh về chỗ cũ thì bỗng dưng điện thoại anh lại hiện tin nhắn mới. Vì tò mò nên tôi đã cầm lên đọc… và lúc đó, dường như trời đất đổ sụp xuống chân tôi. Tôi cảm thấy khó thở khi đọc được những câu chữ đó: “ Bảo về đến nhà gọi điện cho em mà sao không gọi? Lại bị con nhà quê kia cầm máy à?”. Rồi chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi tiếp tục mở mục tin đã gửi. Và càng choáng váng hơn nữa khi những tin nhắn của anh gửi cho cô gái ấy nhảy múa trước mặt tôi: “Tình yêu ngủ ngon nhé! Anh mệt quá nên tắt máy ngủ đây” “Nhớ em quá! 17h chúng ta lại gặp nhau ở phòng 304 chỗ mọi hôm nhé!” “Em chấp gì nó, nó làm sao bằng em được? Sướng nhất em còn gì, quen nhau có hai tháng và đầy quần áo hàng hiệu, lại có xe xịn đi, còn nó vẫn đang đi xe đạp kia kìa. Em biết tầm quan trọng của ai hơn ai rồi nhé!”…
Tôi cuối cùng cũng chỉ là một cô gái quê mùa, không hơn không kém (Ảnh minh họa)
Chưa hết, tôi tiếp tục vào mục hình ảnh trong máy anh… và tôi càng không dám tin vào mắt mình. Những hình ảnh dung tục của hai người lõ.a l.ồ trong phòng tắm, cô gái môi son, má hồng, tóc vàng, váy ngắn khoác vai, ôm hôn anh nhảy điên lọa trong vũ trường, rồi những hình ảnh nhạy cảm của anh và một cô gái khác âu yếm nhau trên giường… Than ôi! Đâu phải chỉ có một cô mà có rất nhiều cô đã được anh ghi lại những hình ảnh “đáng nhớ” ấy.
Khi tỉnh giấc và biết tôi cầm điện thoại mình, anh đã lấy hết sức tát tôi hai cái bạt tai đau điếng “ vì tội xem trộm điện thoại”. Tôi không nói gì và bỏ xuống hiên nhà ngồi một mình. Lúc đó, trời đất như quay cuồng trước mặt tôi, quanh tôi là màn đêm u tối… tôi thấy mình sao nhỏ bé quá! Cuộc sống thật bất công… tại sao những người yêu thật lòng như tôi lại không bao giờ có được hạnh phúc, còn những người ham vật chất lại vô tư tận hưởng?
Anh không xuống xin lỗi tôi, vì anh quá say hay vì tôi là hạt cát trong sa mạc, nhỏ bé đến mức anh chẳng thèm quan tâm?
Buổi sáng anh thức dậy đi làm, nhìn thấy tôi ngủ ở ghế sopha, anh đến gần hôn một cái lên trán rồi đi làm như không có chuyện gì xảy ra (Lúc đó, tôi giả vờ ngủ để xem thái độ của anh… hay nói đúng hơn, là từ tối đến sáng, tôi không thể nào chợp mắt được).
Khi anh ra khỏi nhà cũng là lúc tôi quyết định ra đi. Sau khi để lại chiếc điện thoại anh mua tặng nhân dịp sinh nhật cách đây hai năm, cùng mảnh giấy đặt trên bàn: “ Em biết em không phải là người có được tình yêu thật sự từ anh. Em chỉ là một cô gái quanh năm với mái tóc đen dài quê mùa, uống một giọt rượu cũng say để làm anh xấu hổ với bạn bè. Sự tồn tại của em cũng làm anh khó chịu. Vì thế em sẽ ra đi… Chúc anh vui vẻ, hạnh phúc”.
Tôi về nhà một chị bạn cùng quê với chiếc xe đạp, là tài sản quý giá nhất của mình lúc đó. Việc đầu tiên tôi làm là viết đơn xin bảo lưu kết quả học tập vì tôi biết với tâm trạng này, tôi không thể nào học tốt được. Rồi tôi thay sim mới gọi về cho mẹ và dặn: “ không cho ai số mới của con, kể cả anh trai” và mẹ tôi đồng ý. Vì từ khi biết tôi yêu anh, mẹ đã ngăn cản tôi rất nhiều. Mẹ nói với tôi rằng: “ Gia đình người ta khác nhà mình, họ không thật lòng với mình đâu. Người ta như vậy, kiếm đâu chẳng được cô người mẫu, diễn viên?“.
Những ngày sau đó, tôi sống như chỉ đế nhớ nhung, khóc lóc. Cả ngày chỉ có việc nấu cơm, lau nhà đợi chị về mà làm cũng không xong. Khi bạn bè biết chuyện, ai cũng mắng tôi ngu vì quá dễ dãi khi về chung sống với anh như vậy. Đúng, chính tôi cũng nhận thấy mình thật ngu ngốc khi đã quá yêu và tin tưởng vào một người đàn ông mà mình không hề hiểu gì về cuộc sống của họ.
Hai tuần sau, mẹ tôi nhắn tin: “ Cậu ấy về tận nhà tìm con“. Tôi cũng biết anh đang đi tìm tôi vì khi vào trang cá nhân của anh, tôi thấy anh viết những lời hối lỗi: “ Anh nhớ em! Anh đã không nhận ra mình là người hạnh phúc khi có một người vợ như em. Anh ham vui, bỏ mặc em thiệt thòi. Anh đã đi tìm tất cả những nơi em có thể đến… Anh ân hận vì không hề có số máy của ai đó là bạn em. Anh đến trường tìm em thì được biết em đã nộp đơn xin bảo lưu. Em đi đâu khi không có một xu trong túi?”.
Đọc được những dòng chữ ấy, tôi mới tự hỏi rằng: “ Phải chăng anh đang thương hại tôi, chứ đâu có yêu tôi?“.
Tôi biết sẽ rất khó để quên đi những ngày tháng chung sống bên anh, quên đi dáng hình ấy, quên đi con người nhẫn tâm, tàn nhẫn ấy… Nhưng tôi vẫn đang cố gắng sống một cuộc sống khi không có anh bên cạnh.
Chị cũng vậy nhé! Hãy cố gắng và quên người đàn ông bội bạc đó đi chị ạ!
Theo Bưu Điện Việt Nam
2 tháng lấy chồng, tôi vẫn là gái trinh
- Lấy chồng 2 tháng, anh chưa một lần động vào người tôi.
... Nghe có vẻ lạ và khó tin nhưng đó là sự thật, bởi đơn giản chúng tôi chưa từng "thân mật" với nhau sau khi về làm vợ chồng. Có lẽ đây là quả báo của cuộc hôn nhân không tình yêu này.
Tôi quyết tâm lấy được anh, người mà tôi thầm thương trộm nhớ khi anh đến nhà tôi cùng với bố. Gia đìn tôi thuộc hàng giàu có và có chức quyền. Công việc của anh, của gia đình anh đều nhờ cậy vào bố tôi. Trước đây, bố tôi và bố anh là đồng đội. Thời thế thay đổi, bố tôi phất lên như diều gặp gió, còn bố anh cũng chỉ nhàng nhàng, làm công nhân bình thường. Ngày đầu nhìn thấy anh, tôi đã chế.t mê chế.t mệt. Dù là con gái nhà giàu nhưng tôi không kênh kiệu, cũng không chơi bời. Những chàng trai vây quanh tôi rất nhiều, nhưng tôi không cảm nhận được ở họ sự chân thành, không cảm nhận được họ yêu tôi thật lòng hay yêu của cải gia đình tôi. Và tôi đã thích anh ngay từ những ngày đó.
Tôi quyết tâm lấy được anh, người mà tôi thầm thương trộm nhớ khi anh đến nhà tôi cùng với bố. (ảnh minh họa)
Chúng tôi thường xuyên gặp gỡ và nói chuyện rất vui vẻ. Điều đó khiến tôi yêu anh lúc nào không hay và càng mê muội anh hơn bởi nụ cười hút hồn. Làm trai tỉnh lẻ nhưng anh không thua kém những người thành phố, anh có vẻ ngoài hút mắt, giống như trai Hàn Quốc, những chàng diễn viên trong phim mà tôi từng mê mệt, thích thú. Khi biết tôi yêu anh, anh đã rất ngại gặp tôi. Thật lòng, anh quý tôi nhưng chỉ luôn coi tôi như em gái vì anh đã có người yêu. Đó là cô gái theo anh nói thì cực kì tốt tính, nhu mì và họ đã có mối tình 10 năm.
Anh không thể chấp nhận tình yêu của tôi. Tôi đã mang chuyện này nói với bố mẹ. Dĩ nhiên, bố mẹ tôi không hài lòng về cách cư xử của anh và mang chuyện nói với gia đình anh. Bố anh thì vui mừng vô cùng khi biết tin tôi có tình cảm với anh. Vì dù sao, người cha người mẹ nào cũng mong con cái có tương lai sáng lạn, vả lại anh đang nhờ vả gia đình tôi. Bố anh cũng không ưa cô người yêu hiện tại của anh là mấy và đã bắt anh phải lấy tôi.
Dù biết, anh buộc lòng phải chiều theo ý bố mẹ và lấy tôi nhưng tôi lại không thấy buồn, tôi thấy hãnh diện vì lấy được anh và cướp được anh từ tay cô bạn gái kia. Tôi đã từng nghĩ, tình yêu thì dần dần sẽ có được. Tôi sẽ đền đáp cho anh bằng những thứ mà bố tôi cho anh, quyền chức và danh vọng. Tôi cũng nghĩ, chỉ cần có chức tước, có chút vật chất, rồi giàu có, chắc anh sẽ quên được người cũ.
Tôi xin nhận lỗi lầm và chờ đợi anh, chờ đợi tới ngày anh thật sự yêu tôi, cần có tôi.
(ảnh minh họa)
Khi anh bắt đầu có tình cảm với tôi thì cũng là lúc, anh biết tin cô gái kia vì anh mà t.ự t.ử. Dù cô ấy không chế.t, được gia đình cứu chữa nhưng anh cũng đủ dằn vặt, đau khổ cả đời vì anh đã phản bội, đã hủy hoại tương lai của cô ấy, đi theo một người con gái giàu có như tôi. Điều này với người yêu anh mà nói, thật khó chấp nhận, vừa tự ti vừa tủi cực.
Lấy chồng 2 tháng, anh chưa một lần động vào người tôi. Tôi là cô gái ngoan ngoãn nhưng tôi cũng có những ích kỉ riêng của bản thân mình khi trót yêu người đàn ông của người khác. Tôi biết hành đồng này của mình đã khiến anh và người kia đau khổ nhưng lại không đừng lại được. Tôi vẫn là cô gái trinh tiết từ khi về làm dâu. Vậy mà bố mẹ hai bên vẫn luôn hỏi tôi đã có tin vui chưa. Tôi thấy chạnh lòng và xó.t x.a vô cùng.
Nhưng tôi không dám nói, chỉ cười gượng, cũng không dám thúc giục gì anh vì tôi biết mình đã mang trọng tội. Tôi xin nhận lỗi lầm và chờ đợi anh, chờ đợi tới ngày anh thật sự yêu tôi, cần có tôi. Có thể đó mới là điều khiến cho tôi thanh thản nhất lúc này!
Theo Bưu Điện Việt Nam
28 tuổ.i, tôi vẫn còn "zin" Tôi sẽ nhắm mắt đưa chân thử cảm xúc ân ái với một người đàn ông nào đó. Tôi năm nay 27 tuổ.i, tính cả tuổ.i mụ nặn ra là 28 và chưa hề yêu ai. Thời còn là học sinh cấp 3, tôi có thích chút chút, nhưng chỉ là "bồ câu không đưa thư". Rồi vào đại học lại quá "chảnh",...