Anh ghen quá làm tôi phải phát điên
Anh luôn tự nghĩ ra những thứ vớ vẩn, tự cho là đúng và áp đặt cho tôi. Thậm chí, cứ 5 phút anh lại gọi điện xem tôi ở đâu.
Tôi năm nay 24 t.uổi. Anh hơn tôi 2 t.uổi. Chúng tôi quen nhau đến bây giờ đã một năm. Trước kia, tôi là quản lý cho một công ty bất động sản, lương khá cao. Còn anh chỉ là một gã giang hồ có điều kiện (gia đình có t.iền). Lúc đầu, tôi quen anh chỉ để cho vui vì ngày ấy, tôi sắp lên đường sang Australia du học 3 năm. Vì tính anh dễ thương lại rất đàn ông nên tôi đã yêu anh sau 2 tuần gặp gỡ. Chúng tôi chỉ liên lạc qua điện thoại là chủ yếu vì nhà anh cách nhà tôi 200km.
Khoảng thời gian yêu anh thật sự hạnh phúc. Chúng tôi đã cùng nhau đi du lịch rất nhiều nơi và tất nhiên, chi phí tôi là người lo vì ngày ấy, anh chưa đi làm. Anh cũng không muốn nhận t.iền chu cấp từ gia đình. Sau 3 tháng, tôi lên đường sang Australia và chúng tôi đã hứa sẽ chờ nhau cho đến ngày tôi về rồi thưa chuyện với gia đình để hai đứa được được tìm hiểu nhau.
Tuy nhiên, từ ngày qua Australia, tôi đã nhận ra rằng mình yêu anh rất nhiều và sống không thể thiếu anh nên chỉ sau 2 tháng, tôi đã quyết định trở về Việt Nam, bỏ lại mọi thứ, kể cả tương lai mà ba mẹ tôi đã tạo. Và trớ trêu thay, ngày tôi về gặp gia đình anh để xin phép cho chúng tôi được qua lại tìm hiểu nhau chính thức thì gia đình anh đã phản đối chúng tôi vì lý do tôi hơn anh quá nhiều (học vấn, địa vị, gia đình) và cả tôn giáo (Anh bên đạo Thiên chúa, còn tôi bên Phật). Nhưng không vì thế mà chúng tôi tách nhau ra. Chúng tôi đã sống với nhau rất hạnh phúc trong một tháng ở nơi tôi đang sinh sống (lúc ấy anh bỏ nhà theo tôi). Sau 1 tháng, anh trở về nhà vì ba mẹ anh năn nỉ và dọa từ mặt anh nếu anh không về nhà. Chính tôi đã khuyên anh nên quay về với gia đình.
Video đang HOT
Từ lúc anh trở về, ba anh đã tạo điều kiện cho anh đi làm với một công việc hái ra t.iền, nhằm mục đích tách chúng tôi ra vì anh sẽ phải đi đây đi đó rất nhiều. Kể từ ngày anh đi làm, anh đã bảo tôi ở nhà để anh nuôi. Anh không muốn tôi vất vả và tiếp xúc với nhiều người, nhất là đàn ông. Nó làm anh ghen và cảm giác không an toàn. Cũng chính từ đây, anh luôn luôn kiểm soát và canh chừng tôi vì anh nghĩ rằng ở nhà, tôi sẽ có điều kiện đi chơi nhiều. Cứ 5 phút anh lại gọi điện thăm chừng tôi đang ở đâu.
Tôi biết vì anh yêu tôi nên mới như thế nhưng anh càng ngày càng quá đáng. Anh tự suy nghĩ ra những thứ vớ vẩn, cho rằng nó đúng rồi áp đặt cho tôi. Khi tôi phân tích và chứng minh mình không như vậy thì anh lại xin lỗi, rồi chỉ ậm ừ cho qua chuyện và tiếp tục dành cho tôi sự kiểm soát. Những gì tôi chứng minh cho anh hiểu dường như không có tác dụng với anh.
Mong các bạn đọc giả góp ý cho tôi vài lời khuyên để ứng xử với anh. Tôi nghĩ, cánh đàn ông sẽ hiểu nhau hơn phụ nữ chúng tôi nên hy vọng các anh có thể nhìn nhận bản thân mình muốn gì trong trường hợp này và giúp tôi nói ra ý nghĩ của mình. Tôi rất yêu anh ấy và không muốn mất anh ấy nhưng cứ tiếp tục thế này, tôi e rằng tôi chịu không nổi. Xin chân thành cảm ơn!
Theo VNE
Chồng ghen bóng gió suốt ngày
Tôi mới đi làm được 2 tháng nhưng chồng ghen bóng ghen gió, nghi ngờ đủ kiểu, nói chung anh không có niềm tin ở tôi.
ảnh minh họa
Tôi đã có chồng và một con gái 16 tháng t.uổi. Tôi là mối tình đầu của chồng nhưng chồng là người đến đúng lúc trong cuộc sống của tôi mà thôi. Chúng tôi quen nhau được 6 tháng thì làm đám cưới, lúc đó tôi cưới với ý nghĩ chỉ cần một người chồng cho thiên hạ nhìn vào, còn chuyện khác sau này cố gắng cũng được.
Sau một thời gian chung sống tôi nhận ra chồng hay ghen, hay chì chiết một vấn đề, nói đi nói lại, đau hết cả đầu. Những lần vợ chồng cãi nhau anh cứ lẩm bẩm cả đêm, làm tôi vừa sợ lại vừa bực mình vì mệt mỏi, lại cũng không thể ngủ được.
Tôi mới đi làm được 2 tháng nhưng chồng ghen bóng ghen gió, nghi ngờ đủ kiểu, nói chung anh không có niềm tin ở tôi. Tôi buồn lắm, mới đi làm áp lực công việc nhiều, lại phải chăm con nữa, chồng cuối tuần mới về không động viên được câu lại còn lải nhải đủ thứ chuyện. Tôi mệt mỏi, chán nản.
Mới đây chồng ghen vì có một tin nhắn hỏi "Em làm sao mà buồn", anh gỡ giường, gỡ màn, bế con về nội (hiện tôi ở nhờ nhà ngoại để tiện gửi con và đi làm, nhưng vẫn ở nhà riêng chứ không phải ở chung vì nhà ngoại có 2 nhà đối diện nhau). Vợ chồng cãi nhau, con khóc, tôi đòi bế con nhưng chồng không cho tôi bế, hẩy tôi ra, tát tôi nữa. Không phải tát một cái và một lần mà anh còn c.hửi mắng tôi, nói những lời như dao cắt trái tim tôi vậy.
Tôi viết đơn ly hôn (lấy nhau được hơn 2 năm nhưng đây là lần thứ hai viết đơn, và không dưới 4 lần nói lời chia tay nhau) nhưng vì thương con, không muốn con chịu cảnh bố mẹ mỗi người một nơi nên tôi chưa nộp đơn. Được 2 hôm anh về xin lỗi tôi, vì con tôi bỏ qua. Một tuần lại đâu vào đấy, anh ghen bóng gió, lải nhải cả đêm, đã thế lại còn làm tôi bẽ mặt trước cả cơ quan, chẳng biết giấu mặt vào đâu cả.
Buồn chán, tôi tự hỏi mình có lên tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa không vì cả hai đã hết niềm tin ở nhau, có lẽ nào nên giải phóng cho nhau đỡ mệt mỏi. Nếu chia tay con tôi sẽ thế nào, mọi người có nhìn mình với ánh mắt khác không? Nói thật là giờ bên chồng, tôi chẳng còn cảm giác yêu nữa, nhìn chồng chẳng thấy có gì đáng để yêu, để tôi tôn trọng nữa rồi. Tôn trọng làm sao một người đàn ông ra tay với vợ mình chứ. Mong các bạn cho tôi lời khuyên. Cảm ơn mọi người nhiều lắm.
Theo VNE
Anh không muốn cho em đi học vì sợ thua kém em Anh bảo phụ nữ học nhiều làm gì, anh sợ em hơn anh sẽ coi thường anh. Gia đình em tuy không khá giả nhưng em là con một nên được bố mẹ cưng chiều, lo cho không thiếu thứ gì. Em tốt nghiệp đại học rồi đi làm luôn. Vì cuộc sống của em không va vấp nhiều và tính em cũng...