Anh đã yêu cô gái nào rồi chưa?
Tôi vẫn tin trong lòng người đàn ông luôn có một bóng hình mà dẫu có yêu tiếp trăm ngàn lần nữa cũng không thể phai nhạt. Chỉ là cảm xúc đứng yên, kí ức đã chìm sâu vào một tấm phong ấn mang tên thời gian tuy đã cũ nhưng không bao giờ rơi mất.
Đó không nhất thiết phải là mối tình đầu, nhưng lại là người mà họ yêu sâu sắc nhất. Đến nỗi mà, nó trở thành nỗi ái ngại lớn nhất – với những người đến sau – yêu thương chỉ là một liều thuốc giảm đau thỏa mãn mong muốn và xúc cảm ở thì hiện tại. Người kia – mãi mãi vẫn là bóng hình chôn chặt, và không thể chen chân đẩy đi.
Đó là cái bóng lớn nhất, và cũng là nỗi sợ hãi lớn nhất mà mỗi lần soi mình vào đó, ta sẽ không thấy gì khác ngoài một nỗi nhức lòng xót xa. Chẳng bao giờ có thể đ.ánh bật được người cũ ra đi vĩnh viễn, khi mà nó đã chiếm một khoảng không gian rộng lớn trong trái tim vốn đã đầy cao ngạo vì tự trọng.
Đàn ông – không phản bội chúng ta, chỉ là họ chung thủy quá nhiều với quá khứ! Vì vĩnh viễn cũng chỉ có một người duy nhất mới đủ bản lĩnh khiến đàn ông ngã gục quỳ chân dưới lòng tự trọng, thế nên dễ gì để họ quên đi?
Video đang HOT
Cũng như người phụ nữ, ngoài chồng mình ra thì trước đó có một mối tình khắc cốt ghi tâm, sóng gió bão bùng dù kết cục là chia xa thì vẫn là một thời thanh xuân sống hết lòng vì một người con trai khác. Chỉ là nỗi niềm đứng lại trước cánh cổng thời gian, giữ yên những sôi nổi, nồng nàn ngày kia trước bước chân của hiện tại.
Mối tình đầu tiên không phải là người bạn trao cái nắm tay, cái ôm hay nụ hôn lần đầu tiên. Họ là người mà dù vô tình hay hữu ý, những người đến sau luôn bị bạn đem ra so sánh. Họ là người mà biết bao lần bạn cố gạt nước mắt quên đi, họ vẫn lỳ lợm ở lại. Chính họ, mới là mối tình đầu tiên.
Việc ngu ngốc nhất trên đời này là tìm cách xóa hộ kí ức cho người khác bằng cách tự mình thế thân. Khi mà càng cố gắng bao nhiêu thì dằn vặt và tổn thương lại càng tăng gấp bội. Yêu thương có được từ ngộ nhận, lọc lừa và thương hại? Đ.ánh đổi mọi thứ để nhận được cái giá đắt này sao?
Trong lòng chúng ta luôn có một vị trí mãi mãi là duy nhất, mà chẳng ai có quyền hỏi lý do vì sao hay tìm cách để được giải đáp. Thế nên, đừng hỏi “trước em, anh đã yêu ai chưa?”, mà hãy hỏi “liệu sau này, có ai thay thế được em không?”
Theo Guu
Lớn lên để biết yêu thương
Dẫu biết rằng sự đời trần trụi, cuộc đời hài lắm, nhưng hãy để những kí ức t.uổi thơ mãi theo ta suốt chiếc thuyền cuộc sống.
Ấu thơ bao giờ cũng là quãng thời gian tuyệt vời nhất trong tiềm thức của mỗi con người, đó chính là cái nôi nuôi dưỡng tâm hồn ta, ru ta lớn lên và đặt trong ta những hoài niệm trong trẻo nhất của cuộc đời. Nhưng khi thời gian trôi qua, mỗi người lớn lên và t.uổi thơ trở thành quá khứ. Ai cũng nghĩ rằng quá khứ là thứ đã qua và mãi mãi không bao giờ trở lại, nhưng nếu cảm nhận bằng tâm hồn lắng sâu, ta sẽ thấy con đường ta đang đi, phảng phất mùi vị t.uổi thơ dù cho nay nó đã đổi khác.
TRẺ CON thích tắm mưa, cùng lũ bạn hàng xóm reo vui dưới những cơn mưa, đùa nghịch và vui cười vô tư lự, nhảy lên những chiếc xe đạp hò hét, phóng đi trong mưa cho nước mưa tạt vào mặt thích thú... LỚN LÊN ta cũng tắm mưa, nhưng mưa bây giờ không còn đọng lại tiếng cười vui mà bao giờ cũng là những nỗi niềm bâng khuâng. Ta lớn lên, ta yêu mưa theo cách của người đã trưởng thành, ta cũng phóng xe, mưa cũng tạt vào nhưng là để cho tỉnh ta những mộng mị giữa đời thường trắc trở, ta cũng tắm mưa, nhưng không phải để reo hò, mà để lặng đi che giấu những giọt nước mắt. Nước mưa đối với trẻ con có vị ngọt của tiếng cười, có mùi thơm của tình bạn bè không toan tính và có màu hồng tươi vui của t.uổi trẻ. Còn mưa với những người đang lớn lại có vị mặn của nước mắt, có mùi đắng chát của sự đời bất công và có màu của sự hoài nghi..
TRẺ CON thích chơi b.ắn thun, ta thích thú nhìn những sợi thun co giãn được búng qua búng lại dưới bàn tay của những đ.ứa t.rẻ rất "nghề". LỚN LÊN sợi thun được ta mang vào cuộc sống, vào tình yêu, vào công việc và vào những mối quan hệ xung quanh ta. Khi ta yêu, cả hai cùng kéo dãn một sợi thun, kéo tiếp thì sợ đứt mà buông ra thì sợ làm cho nhau đau chính vì vậy mà trong một mối quan hệ, ta cứ kéo, cứ giữ mà lòng thì cứ hoang mang lo sợ. Trong công việc, kéo thun thì sợ quá sức thả thun thì sợ bấp bênh vì thế mà chẳng bao giờ ta cân bằng được mình giữa hỗn độn những việc làm. Và cứ thế, sợi thun của cuộc đời cứ kéo ta vào thả ta ra, giữ lại cũng không được thả ra lại sợ đau, biết đi về đâu để tìm thấy trạng thái đúng nhất của sợi thun và biết về hướng nào để tìm thấy bình yên trong tâm hồn..
TRẺ CON ta thích chơi trò chơi gia đình, có đứa làm ba, kẻ làm mẹ cùng vài đứa con nheo nhóc, ta hái lá làm thức ăn, chăm chăm chút chút cho cái "gia đình" nhỏ đó và vui vẻ diễn-như-một-thành-viên-thực-sự. Lớn lên, vẫn ước gì việc lập một gia đình cũng đơn giản và bình dị như vậy nhỉ? Tìm kiếm một tình yêu đã khó mà tìm được người để kết hôn lại càng gian nan hơn. Con trai thì muốn gái đảm đang, gái biết chăm chút cho gia đình. Con gái thì cần trai giỏi dang, không rượu chè, thương vợ con... Tất cả những điều kiện dù cho là hợp lý thì con người cũng đã nhận ra, cuộc sống là những sự lựa chọn, còn đâu nữa những vô tư không lo nghĩ nữa nhỉ.
Rất nhiều những trò chơi cùng ta lớn lên theo năm tháng, đi theo ta suốt chiều dài nỗi nhớ và chất thêm vào kho kí ức ta không ít những những nụ cười trong veo. Dẫu biết rằng sự đời trần trụi, cuộc đời hài lắm, nhưng hãy để những kí ức t.uổi thơ mãi theo ta suốt chiếc thuyền cuộc sống. Len lỏi trong dòng đời vừa lắm người vừa lắm chuyện này... ta chỉ ước 1 lần được chạm lại kí ức, được tắm mưa không lo nghĩ, được kết bạn không toan tính và được yêu không nghĩ ngợi.
Nhưng lỡ lớn rồi, cũng đành ném nước mắt sau mưa, ném nụ cười sau đau đớn, ném những trò vui sau bộn bề cuộc sống mà mạnh mẽ đứng lên đối diện với cuộc sống theo cách của người-lớn thôi.
Theo Gocyeuthuong
Mưa và Anh đã là kí ức… Em vẫn yêu mưa, nhưng... em không biết mình có còn yêu anh như trước? Vì giờ đây, anh là những giọt nước mắt, mặn chát và đau nhói, anh là những khoảng lặng vô hình, trống rỗng trước mắt em, anh là một niềm kí ức mà em không hề muốn nhắc đến khi tỉnh táo... Anh đã là kí ức... Cơn...