Anh cần thành công nên đã chia tay tôi
Gia đình và họ hàng nhà anh đều muốn chúng tôi đến với nhau nhưng anh vẫn nói chia tay vào đúng sinh nhật tôi.
Gia đình tôi và anh có họ hàng xa. Anh hơn tôi hai tuổ.i, cái tuổ.i khá gần nhau, học đại học cùng trang lứa nên suy nghĩ của tôi và anh cũng khá tương đồng. Anh xuất thân từ gia đình làm nông, còn bố mẹ tôi đều là công nhân viên chức nhà nước. Nhưng chúng tôi được học hành tử tế và đã đi làm. Tính anh ham vui, trong lúc đi học thì vừa học vừa làm. Sau khi học xong, bố mẹ anh muốn anh ở gần và lấy vợ gần nhà nên anh đã về tỉnh tìm một công việc yêu thích.
Còn tôi, một cô gái 25 tuổ.i, cái tuổ.i được gọi là đẹp nhất, tôi có phần may mắn hơn anh là con đường sự nghiệp khá suôn sẻ, chưa vấp ngã trường đời như anh nên va chạm xã hội không sành sỏi. Tôi có cuộc sống gần như kiểu tiểu thư, cậu ấm. Nhưng do cuộc sống có quá nhiều rắc rối, tôi đã sống ích kỷ. Người nào không vừa ý là tôi không nói chuyện, tôi sống khá nội tâm.
Từ khi quen anh, tôi bắt đầu chia sẻ nhiều hơn. Hồi đầu chỉ là xã giao bình thường thôi (mặc dù cả hai đều biết ý định đến với nhau nhưng không dám bỏ qua giai đoạn). Chúng tôi tìm hiểu nhau một thời gian thì anh tỏ tình và có ý định tiến xa hơn. Lúc đó tôi cũng khá bất ngờ. Tôi đặt ra câu hỏi ngay là anh tỏ tình với tôi do bố mẹ ép hay tự nguyện (vì bố mẹ anh muốn anh lấy vợ)? Và anh bảo là anh tự nguyện. Lúc đó và cả sau này tôi vẫn tin anh tự nguyện.
Sau đó một tuần, anh bắt đầu có thái độ lẩn tránh, ít điện thoại hơn. Một buổi đêm, anh tự dưng gọi điện cho tôi (trước đó chúng tôi thách nhau là xem ai gọi điện trước, lần nào tôi cũng là người gọi trước nhưng hôm đó thì không) nhưng tôi lại không nghe. Sáng hôm sau, tôi gọi lại, anh bảo không có việc gì cả, không ngủ được thì gọi điện. Cả ngày hôm đó, chúng tôi không liên lạc với nhau nữa.
Video đang HOT
Tôi bắt đầu thấy có điều gì lạ nên hẹn anh đi chơi. Buổi sáng tôi nhắn mà tận chiều anh mới trả lời. Chúng tôi ngồi nói chuyện nhưng khi tôi bắt đầu tỏ thái độ và anh đã nói một câu là: “bỏ thì thương mà vương thì tội”. Lúc đó, tôi đã nghĩ ra lý do có thể là vì cuộc sống của tôi và anh khác xa nhau. Anh còn bảo là anh quá tham lam, anh sống vì bạn bè, anh cần thành công (hiện tại công việc của anh không thuận lợi) nên sợ tôi không chịu được và nhiều nhiều nữa…
Tôi không hiểu là do đâu mà anh nói như thế, đến giờ tôi cũng không hiểu. Sau đó vài hôm, tôi được biết bố mẹ anh ấy giục là nếu tôi đồng ý rồi thì xuống nhà tôi nói chuyện đi lại. Tôi nghĩ hay do nguyên nhân đó mà anh đã nói phũ phàng với tôi như thế? Tôi và anh không liên lạc vì anh bảo cần thời gian suy nghĩ và để tôi có thời gian học cho xong bằng hai. Thực ra, tôi biết kết quả ra sao rồi nhưng tôi thực sự không hiểu anh nghĩ gì, cần gì, anh tự nguyện hay do ép buộc?
Khi tôi tốt nghiệp xong, cái ngày đáng lẽ là tôi phải vui vì mình thêm một tuổ.i lại là ngày tôi nghe lời chia tay. Tôi đồng ý một cách vô thức vì tôi đã xác định trước đó rồi. Giờ đây, gia đình anh ấy vẫn muốn chúng tôi đến với nhau và cả họ hàng nhà anh ấy nữa, tôi và mẹ tôi rất khó xử. Tôi không biết anh ấy có muốn thế không hay lại vì gia đình nữa? Mong các bạn chia sẻ.
Theo VNE
Chặng đường gian nan khi yêu anh họ xa
Mùng 5 Tết mới đây, khi biết tin chúng tôi quen nhau, ba tôi lên nhà anh đòi ché.m ba anh vì nghĩ anh dụ dỗ tôi, hai bên xích mích lớn lắm.
Ảnh minh họa
Ngày tôi đậu đại học, bước chân lên Sài Gòn, tình yêu đầu ngỡ ngàng với một đứa con gái mới lớn, thiếu thốn tình cảm và khiếm khuyết về tâm lý. Tôi gặp anh, anh là anh họ của tôi, dù qua 4 đời nhưng vẫn là dòng họ. Điều này làm gia đình hai bên phản đối kịch liệt. Tôi yêu anh, yêu thật lòng, anh cho tôi thấy một cuộc sống mới mẻ, thực tế. Anh dạy tôi cách sống, giao tiếp, hòa nhập cộng đồng trong từng lời ăn tiếng nói nhưng theo một cách chỉ dạy rất tự nhiên.
Anh nghèo, là sinh viên năm cuối một trường đại học. Tôi đỡ hơn anh, dù gì cũng có cơm ngày 3 bữa, tiề.n đi học ba má vẫn gửi đầy đủ. Anh có khi ăn mì sống trừ cơm (vì hết gas nấu nước). Cũng vì thế, hai đứa có khi cùng chia nhau ổ bánh mì thịt, có khi mắc mưa chung không tiề.n mua áo mưa. Vậy mà gia đình phản đối dữ quá, cho tới khi ba đổ bệnh trở lại, tôi phải cắn răng chia tay anh để ba yên lòng vượt qua căn bệnh vẫn dai dẳng hàng năm nay. Ba sống được tới giờ bác sĩ nói là kỳ tích.
Anh và tôi yêu nhau thật lòng, đau khổ khi không tới được với nhau. Thế là tôi buồn bã, buông xuôi, tự cho phép mình quen người đàn ông khác để lấp chỗ trống đó, không may tôi bị lừ.a gạ.t tình cảm. Hắn ta dắt tôi về nhà và cưỡn.g bứ.c, hứa lấy tôi nhưng rồi bỏ đi lấy người khác cùng quê ba má tôi ở. Thật là nhụ.c nh.ã ê chề, tôi uống thuố.c t.ự t.ử, bạn cùng phòng thấy vậy đã cứu tôi. Từ đó tôi sống như một bóng ma, trở về những tháng ngày không ngủ được, nhiều lúc không nói chuyện được.
Hai năm sau tôi gặp lại anh trong lúc tình trạng xấu nhất, tâm lý không ổn định nhất, anh như cái phao cứu vớt cuộc đời tôi. Anh chấp nhận quá khứ, cùng nhau cố gắng, nói khi chúng tôi đi làm, độc lập bản thân, gia đình sẽ bị thuyết phục từ từ và xiêu lòng trước sự cố gắng của chúng tôi. Như có ánh sáng lóe lên hy vọng sống, tôi và anh cùng cố. Giờ hai đứa chững chạc hơn xưa, đủ sức đối mặt với vấn đề chứ không còn bỏ chạy như trước.
Mùng 5 Tết mới đây, khi biết tin chúng tôi quen nhau (cho tới hiện tại là 2 năm quen nhau mà chúng tôi cố giấu để gia đình yên lòng), ba tôi lên nhà anh đòi ché.m ba anh vì nghĩ anh dụ dỗ tôi, hai bên xích mích lớn lắm. Tôi khổ, anh cũng khổ cả hai cố gắng thuyết phục, tôi thú nhận với gia đình mình từng t.ự t.ử vì áp lực, anh là người giúp đỡ và chia sẻ. Ba tôi dần nhận ra, ba im lặng. Cho tới giờ, chúng tôi vẫn chưa thành công hoàn toàn nhưng tôi tin một ngày nào đó sự cố gắng của chúng tôi sẽ được đền đáp.
Theo VNE
Tôi đã bị bồ lừa chụp ảnh se.x Tôi năm nay 28 tuổ.i, chồng tôi mất đã được 4 năm. Cách đây gần một năm tôi có quen và yêu một người, người đó gấp đôi tuổ.i của tôi, có một gia đình với vợ và ba người con đã trưởng thành. Tôi đến với anh không vì mục đích vụ lợi hay muốn làm ảnh hưởng tới gia đình riêng...