‘Anh bơm cho em bình xăng, mai mốt em giúp lại người khác’
Cậu em hỏi số tài khoản để trả tiề.n nhưng tôi gạt đi: “Anh bơm cho em bình xăng, mai mốt em bơm cho người khác một bình tương tự”.
Tối muộn, rẽ vào vệ đường hút điếu thuố.c thì có ông em lừng lững đi vào…
Thấy cái bóng to vật, tôi dè chừng sẽ có đứa kề dao cướp tiệm vàng, như kịch bản.
Nhưng tôi không sợ.
Y như rằng, em ấy thẽ thọt: “Anh ơi, em chạy xe ôm công nghệ, hết tiề.n đổ xăng, anh cho em mượn một ít tiề.n đổ xăng được không ạ? Anh cho em xin số tài khoản của anh, sáng mai em gửi trả…”.
Tôi lấy làm mừng, vì lúc ấy vừa sợ vừa run. Thấy bộ đồng phục xanh lét, không thấy “mùi binh đao”, tôi phần nào đã vững dạ.
Video đang HOT
Thế nên, tôi bảo: “Chú chạy theo anh, anh đổ xăng cho. Xe anh cũng hết xăng, cần đổ”.
Thằng bé đi theo, vì rõ ràng cây xăng cách chỗ tôi dừng lại chừng 300m.
Tôi, đương nhiên, nói là làm. Túi còn 200.000 đồng, tôi dừng xe đúng cái ống bơm xăng, bảo: “Bơm xe anh đầy, xe sau cũng đầy!”.
Tôi không nhìn cậu em kia, cũng chả nhìn mặt. Nhưng, từ lúc cậu ta nói, xong tôi nói, cậu ta vẫn răm rắp theo.
Tôi đứng trước, bơm xăng trước rồi bình tĩnh dắt xe ra khỏi cây bơm, đóng nắp bình, chẳng vội vã.
Cậu ta bơm xong, cũng ngay và luôn dắt xe theo sát. Tôi quay lại trả tiề.n. Hai xe nối bơm, 170.000 đồng, vẫn còn dư 30.000 đồng.
Thấy đã xong xuôi, cậu em kia bảo: “Anh cho em xin số điện thoại, mai em chuyển khoản gửi anh tiề.n”.
Tôi tin, mà dù cậu ta không nói gì, tôi vẫn tin. Nhìn biển số xe, thấy mã vùng 18. Tôi hỏi câu thứ 2, từ lúc cậu ta ngỏ lời: “Em ở đâu Nam Định?”.
Cậu ta thoáng chút giật mình: “Em ở Trực Ninh, xã Trực Phú”. Tôi vỗ vai, bảo: “Anh rể cầu Vòi, thịt chó. Anh bơm cho em bình xăng này, mai mốt em bơm cho người khác một bình tương tự”.
Xong, tôi chạy trước cậu em.
Tôi biết, chẳng ai muốn mở mồm đi nhờ vả cả, nhất là những người thành thật, và có lòng tự trọng!
Viết xong mấy dòng này, tôi mới nhớ, có một bận xe bị hỏng, đang dắt bộ thì có một thanh niên, hình như ở khu đô thị Định Công, gần Bệnh viện Bưu điện, tiến đến đẩy xe cho tôi đến tận chỗ sửa xe.
Tôi bảo, cho gửi tiề.n, cậu bảo: “Em không lấy, nhưng em gửi anh, mai này có ai như vậy, anh đẩy lại cho người ấy!”.
Dạy nhau rất khó, vì ai cũng muốn làm thầy. Nhưng, một câu nói mà mình thấy bỗng muốn trở thành học trò, thì không phải ai cũng nói được!
Cuộc đời, là vậy!
Thưởng Tết dương lịch, chồng không đưa vợ mà tặng toàn bộ cho em trai
Tôi không biết phải nói sao về chồng mình nữa. Anh quá hiền, quá khờ nên mới bị người khác lợi dụng.
Chồng tôi là một người đàn ông hiền lành, mọi người hay bảo anh "hiền như đất". Bởi quá hiền nên anh hay nhận phần thiệt thòi về mình, dù là trong chuyện gia đình. Vợ chồng tôi sống với bố mẹ chồng, lo lắng từ việc ăn uống, sinh hoạt, đau bệnh cho ông bà. Còn em trai chồng mới lấy vợ, dù sống chung nhưng mỗi tháng chỉ đưa 2 triệu tiề.n ăn và xem như hết trách nhiệm. Nhiều khi đi làm về mệt mỏi, tôi lại phải lao vào bếp nấu nướng, còn em dâu chỉ biết nằm trong phòng bấm điện thoại; tôi cũng ức chế, chán nản lắm.
Tôi hay tâm sự với chồng, anh đều khuyên tôi nên cố gắng, nín nhịn một tí cho êm nhà êm cửa. Mà chẳng lẽ cứ nín nhịn chịu đựng mãi. Những lúc bực mình quá, tôi cũng có nói vài câu cho hả giận thì lại bị em chồng ghét bỏ. Em ấy còn đòi bố mẹ cho ra ở riêng vì chị dâu ngang ngược, đanh đá.
Lúc nghe chuyện em chồng đòi ra riêng, tôi mừng hết sức và luôn mong đợi điều này. Nhưng khi nghe bố mẹ chồng rút 300 triệu tiề.n tiết kiệm để cho em ấy xây nhà, tôi kinh ngạc tột độ. Đó là toàn bộ tiề.n dưỡng già của ông bà, giờ lại lấy đem cho con út, người không nuôi dưỡng, chăm sóc mình về già.
Đã thế, hôm qua, tôi còn biết thêm chuyện chồng lén giấu mình chuyện tiề.n thưởng Tết dương lịch. Thay vì đưa cho vợ, anh ấy lại chuyển khoản thẳng cho em trai và bảo cho tiề.n em mua máy giặt khi có nhà mới. Dù chỉ có 10 triệu thôi (vì vừa thưởng Tết vừa thưởng Quý cuối năm) nhưng tôi vẫn ấm ức không chịu nổi. Chồng tôi quá tình nghĩa, quá cam chịu nên mới bị người khác co.i thườn.g, bị lợi dụng.
Biết chuyện, tôi hỏi chồng về tiề.n thưởng Tết thì anh bực dọc bảo phận là anh, cho em trai số tiề.n đó cũng chẳng đáng là bao. Khi nào nhận thưởng Tết Nguyên Đán, anh ấy sẽ chuyển hết cho tôi, không thiếu một xu. Dù vậy, tôi vẫn khó cởi được nút thắt trong lòng. Phải chi em chồng hiểu chuyện, biết tôn trọng chị dâu thì tôi đã không khó chịu đến thế. Đằng này, em chồng lúc nào cũng câng câng, cho rằng vợ chồng tôi phụng dưỡng bố mẹ là điều hiển nhiên nên chẳng đoái hoài tới, kể cả lúc bố mẹ đau bệnh. Tôi bực mình, còn muốn đòi lại 10 triệu kia nhưng lại sợ mâu thuẫn gia đình. Đúng là bực ông chồng của tôi quá.
Bố mẹ khuyên tôi không được nói tài sản hiện có cho chồng tương lai biết Nếu không công khai tài sản riêng với bạn trai, tôi sợ đến khi anh biết được từ miệng người khác, liệu anh còn tin tưởng tôi nữa không? Theo mọi người tôi phải làm sao bây giờ? Tôi và Đức yêu nhau được gần 1 năm nay, cả 2 đều lớn tuổ.i nên chúng tôi định sẽ tổ chức cưới trước Tết....