Ai cũng muốn mình quan trọng
Tất cả chúng ta đều muốn biết rằng mọi người quan tâm tới mình. Vì lẽ ấy, ta bị cuốn hút bởi những người luôn biết làm chúng ta cảm thấy mình quan trọng.
Bà tôi là một người như vậy. Bà là người luôn làm tôi thấy mình quan trọng với bà. Bà ở xa nên việc thăm nom rất hiếm khi. Khi chúng tôi tới, bà luôn hành động như thể bà thực sự rất nhớ tôi. Trong mấy ngày đó bà sẽ luôn cho tôi những món quà nhỏ – một chiếc kẹo cao su, cái bánh bà tự tay làm hay một ít tiề.n “để cháu có thể tự mua cái gì đó hay hay”. Bà từng thì thầm rằng tôi là đứa cháu bà yêu quý nhất. (Giờ đây tôi đã có những chứng cứ về việc bà đã nói y hệt như thế với mỗi đứa cháu của mình, và điều đó vẫn làm tôi cười khùng khục một mình). Bà đã cố gắng để có mặt trong những thời khắc quan trọng của đời tôi.
Tôi cảm thấy mình được bà yêu quý. Bà trân trọng tôi. Hồi lên tám, chín tuổ.i, có ngày tôi kêu ca chuyện thấy khó thở và tôi bảo tôi nghĩ đường thở của mình bị tắc hay sao đó. Vậy là bà đã đặt ngón tay vào mũi tôi để tìm ra lý do tắc nghẽn. (Tôi đã nói là bà tôi bị mù chưa nhỉ?). Rõ ràng đã có một vật gây tắc thở và nhờ sự can thiệp của bà với gia đình mà rốt cuộc, tôi đã đi khám và được phẫu thuật khỏi bệnh.
Tôi không nhớ bà đã từng bảo tôi bà quan tâm tôi thế nào. Đó không phải cách của bà. Tính bà không hay vồn vã và bà cũng không thường nói những điều như vậy với mọi người. Nhưng bà đã nói với tôi theo một cách khác – bà để tâm đến tôi. Bà chú ý tới tôi. Tôi cảm thấy như thể mình là một mảnh ghép trong bức tranh ghép hình cuộc đời bà, và bà sẽ nhận ra ngay nếu tôi bị thiếu hay ghép vào không vừa vặn. Và nhận thức của tôi về điều này đã tạo ra khác biệt đáng kể.
Video đang HOT
Nhà thơ Maya Angelou viết:
“Người ta sẽ quên điều bạn nói
Người ta sẽ quên việc bạn làm
Nhưng người ta sẽ không bao giờ quên cách bạn khiến người ta cảm nhận về mình”.
Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bắt đầu khiến cho những người quanh tôi có cảm giác giống như tôi đã cảm thấy khi ở bên bà – khiến họ thấy mình trở nên quan trọng. Điều đó sẽ khiến tôi thay đổi cách ứng xử với người khác như thế nào và nó cũng tạo ra điều khác biệt nào ở họ?
Ai không muốn biết rằng chúng ta quan tâm và trân quý họ? Và ai sẽ đối xử với chúng ta tốt hơn khi họ cảm thấy họ thực sự quan trọng với ta? Tôi không hề quá lời, điều này ý nghĩa lắm, vì ai cũng muốn mình là người quan trọng.
Theo VNE
Cháu nội, cháu ngoại
Được ba mẹ mua cho xe máy, con gái lớn của thằng Hai mừng lắm. Tranh thủ ngày nghỉ, cháu chạy xe về quê khoe ông bà nội. Bà không mừng cho cháu, còn cau có: "Tuổ.i ăn học mà đã bày đặt đua đòi. Trước giờ đi xe đạp có sao đâu?".
Cháu nội lẳng lặng bỏ ra nhà sau. Từ nhỏ cháu đã không được bà nội thương mến. Nguyên nhân sâu xa là ngày trước thằng Hai quyết tâm cưới bằng được người nó yêu, trong khi bà muốn chọn con dâu khác. Không vừa ý, bà làm khó con dâu đủ điều. Đến khi vợ chồng chúng đủ lông đủ cánh ra ở riêng, mẹ chồng con dâu ít có dịp "đụng chạm", bà lại chuyển sự khó chịu sang cháu nội.
Nghe tin chị về, các em con dì cũng hí hửng tụ lại nhà ngoại. Mấy chị em xúm quanh chiếc xe mới trầm trồ bàn tán. Ngôi nhà thường xuyên im vắng bỗng chốc ồn ào náo nhiệt. Bà vui vẻ nấu cho các cháu bữa trưa với thật nhiều món ngon nhưng khi dọn ra, ông thấy chỉ có canh và thịt kho. Những thứ còn lại bà đem cất kỹ. Đợi lúc cháu nội đi đâu đó, bà gọi hai đứa cháu ngoại đến, lấy ra chia đều. Các cháu vô tư hỏi phần của chị đâu, sao ngoại không cho chị với. Rồi mỗi đứa tự lấy bớt một ít phần của mình, gộp lại dành cho chị. Bà có thấy các cháu rất biết thương nhau không?
Những lần ông nhắc nhở về chuyện đối xử không công bằng giữa cháu nội và cháu ngoại, bà đều phản ứng mạnh, bảo làm gì có. Bà còn đổ là tại ông quá cưng cháu nội nên nghĩ vậy. Bà đừng bảo thủ nữa nhé. Ngay cách xưng hô cũng đã thấy rõ ràng sự "thiên vị". Chỉ cần nghe bà hỏi "mày mới về đó hả?" hoặc "con đang làm gì vậy?" là ông biết bà đang trò chuyện với đứa cháu nào.
Yêu ghét là lẽ tự nhiên, khó giải thích được. Ông vẫn biết thông thường mẹ gần gũi với con gái nên thương cháu ngoại hơn, nhưng không ai vì thế mà ghét bỏ cháu nội. Cháu mình đã lớn, đã cảm nhận được sự nồng ấm hay ghẻ lạnh từ người thân. Cháu không nói ra, không tỏ thái độ xa lánh là vì biết yêu quý ông bà. Bà có thấy mỗi lần về thăm, cháu thường ngồi chơi với ông nội hàng giờ đồng hồ mà không dám quấy rầy bà nội? Trong những cuộc chuyện trò, cháu vẫn thường xuyên hỏi thăm bà nội, vẻ như rất muốn biết vì sao bà lạnh nhạt với mình.
Xưa ông bà con đàn cháu đống mà vẫn nhắc nhở nhau phải thương cho đồng, không phân biệt trai gái, nội ngoại. Nay vợ chồng mình chỉ có hai cháu nội và hai cháu ngoại, sao bà không thể chia đều tình thương cho các cháu?
Theo VNE
Bộ tranh về người ông khiến dân mạng xúc động rơi lệ Bộ tranh của tác giả trẻ Thăng Fly là ký ức về một người ông nay đã không còn trên cõi đời Những bức tranh trong tác phẩm "Ông" của Thăng có nét vẽ giản dị, dễ đi vào lòng người. Tác giả sáng tạo dựa trên một câu chuyện chân thực, gần gũi khiến người xem có cảm giác như nhìn thấy...