Ai ăn đặc sản?
Trùm Sò phấn khởi: – Kế hoạch năm của công ty đã hoàn thành, liên hoan một phát nhẩy.
Ốc: – Hoan hô, lâu lắm mới thấy bác Trùm Sò hào phóng.
Nghêu: – Tôi thích cầm t.iền hơn là ăn.
Ốc: – Bác này không có ý thức tập thể, liên hoan đâu chỉ là ăn uống, nó còn vui, còn trò chuyện.
Nghêu: – Không dám. Tôi có gắp được miếng nào đâu mà hào hứng.
Thị Hến: – Bác Nghêu phải đi cho vui, em sẽ chăm sóc bác. Vậy ta chọn thực đơn gì, nhà hàng nào hả bác Sò?
Video đang HOT
Trùm Sò: – E hèm, xem nào, Hà Nội bây giờ bạt ngàn nhà hàng, sang trọng ngất trời có, trung bình có, Tây, Tàu, Nhật, Hàn có cả… khó nhỉ.
Hến: – Nếu chỉ riêng người trong công ty thì ăn cấp độ trung bình. Còn nếu mời quan khách, ta phải sang một chút.
Ốc xoa bụng: – Chơi sang đi chị Hến ơi.
Hến: – Thế thì đặc sản núi rừng và biển.
Trùm Sò: – Chơi luôn. Đặt món tê tê đi. Tôi nghe nói con này chưa nuôi được. Thiên nhiên 100%.
Hến: – Đắt lắm đấy bố ơi, 1 ký phải 3-4 triệu đồng.
Ốc: – Hay là gọi món nhím? Cầy vòi? Hổ mang chúa. Hình như cũng thiên nhiên hoang dã 100%.
Hến: – Cái gì cũng có, bác Trùm cứ quyết chi t.iền là em đặt xong ngay, mà quyết sớm đi, nếu không nhà hàng… hết chỗ.
Nghêu từ nãy im hơi bây giờ lên tiếng:
- Này tôi hỏi khí không phải. Cô Hến ơi, lúc nào cũng hết chỗ à?
Hến: – Còn tùy ngày.
Nghêu: – Cuối năm đông khách, hay ngày thường đông?
Hến cáu: – Ngày nào chả đông.
Nghêu: – Hiểu rồi. Công ty ta một năm mới dám tổ chức một lần. Còn hàng ngày đặc sản vẫn đông, chứng tỏ nền kinh tế… đang lên.
Ốc: – Bác Nghêu lẩm cẩm. Người ta làm ra t.iền người ta phải ăn, phải chơi, bác ghen à?
Nghêu: – Rõ khổ, ghen tức gì đâu. Như tôi và chú, cả đời chẳng được miếng ngon nào. Vì mình là dân, là ” tầng lớp dưới”. Suy ra thì biết đặc sản dành cho ai. Ai ăn đặc sản?
Hến: – Thôi em ngộ ra rồi. Bác Trùm Sò ơi, ta gọi cá kho, canh cua, cà muối quê nhà, vừa ngon, vừa bổ, rẻ lại không… phá hoại thiên nhiên, cạn kiệt núi rừng.