Ác mộng trong đêm tân hôn của cô gái ngoan
Đêm ấy, khi khách khứa vừa về xong, Mạnh đã kéo tay cô lên phòng…
Vốn xinh xắn lại học học giỏi nên ngay từ khi còn học cấp 3, rồi lên đại học cô có rất nhiều người theo đuổi. Tuy nhiên không ai gắn bó với cô được lâu bởi khi yêu được vài tháng họ đã muốn có được &’trái ngọt’ của cô, còn cô không phải là người dễ dãi.
Ra trường 2 năm, trong một lần đi công tác cô quen Mạnh. Anh cũng là người đàn ông giàu có, lịch thiệp, sống khá kín đáo. Bằng t.uổi cô nhưng anh tỏ ra chững chạc, không ham chơi, không đua đòi. Yêu nhau rồi cô mới thấy anh sống hướng nội, thích ăn cơm với gia đình, không rượu chè, không la cà quán xá.
Đêm tân hôn buồn tủi…
Đặc biệt là anh tôn trọng cô. Nếu cô nói không thích ăn món gì, anh sẽ không rủ cô đi lần thứ 2, cô nói không thích món quà gì, anh cũng sẽ không cố mua. Chưa bao giờ anh mảy may có suy nghĩ cùng cô vào nhà hàng hay nhà nghỉ nào đó, anh bảo rằng làm như thế là xúc phạm người mình yêu. Yêu anh, thấy anh biết lo toan, vun vén cho gia đình cô cũng nghĩ mình thật may mắn khi có người chồng như vậy. Từ đó cô cũng học cách tiết kiệm như anh, cô không hoang phí, ham chơi như trước nữa.
Rồi ngày cưới cũng đến, hai người rạng rỡ đi bên nhau trong những lời chúc phúc của bà con hai họ và ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè. Lúc ấy cô đã nghĩ mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Thế nhưng niềm vui của Linh được nhen lên chưa bao lâu thì đã bị tắt bởi chính người chồng mà cô yêu thương nhất mực.
Đêm ấy, khi khách khứa vừa về xong, Mạnh đã kéo tay cô lên phòng. Tưởng rằng chồng sẽ nghĩ ngay đến &’chuyện ấy’ nên Linh tỏ ra e ngại, thẹn thùng. Cô nhanh nhảu thay bộ đồ gợi cảm nhất để vợ chồng cùng hưởng trọn đêm yêu thương nồng cháy. Ấy thế nhưng trái với suy nghĩ của cô, khi từ phòng tắm bước ra, đ.ập vào mắt Linh là cảnh Mạnh đang cắm đầu vào thùng t.iền mừng cưới.
Quá bất ngờ trước hành động của chồng, Linh đứng như trời trồng, không thốt được lời nào. Vì chỉ chăm chăm đến việc đếm t.iền mừng nên Mạnh chẳng thèm để ý đến đôi mắt ngân ngấn lệ của vợ. Còn Linh phần vì thất vọng, phần vì tủi thân, nhớ nhà nên cô nằm khóc thút thít.
Video đang HOT
Tưởng thế là xong, nào ngờ thấy vợ khóc Mạnh còn to tiếng:
&’Em không lại giúp anh một tay còn nằm ườn ra đấy, anh đếm mãi sao vẫn thấy thiếu phong bì của thằng Khánh. Nó có ơn với mình chắc phải mừng nhiều lắm’. Rồi khi thấy vợ chưa chịu ngồi dậy, anh đến tận nơi vừa kéo tay vợ vừa bảo:
&’Em lấy hết của hồi môn bên nhà em cho ra đây anh xem nào, để sáng mai anh đi gửi ngân hàng kẻo tính em hoang phí lại tiêu pha mất’.
Đến lúc này Linh không thể chịu đựng được nữa mới bảo &’Anh có phải là đàn ông không thế, anh coi vợ không bằng đống phong bì đó sao’.
Thấy vợ giận dỗi, Mạnh không những không làm lành với vợ mà còn xẵng giọng: &’Đúng là đàn bà, vợ không &’dùng’ hôm nay thì để ngày mai chứ t.iền không cất ngay là mất’.
Đến lúc này Linh mới vỡ lẽ tại sao trước đây anh không bao giờ anh muốn rủ cô đi ăn hàng quán, không bao giờ có ý định vào nhà nghỉ, không thích tụ tập bạn bè… tất cả chỉ vì anh sợ tốn t.iền chứ không phải không có nhu cầu.
Đêm tân hôn, thay vì được nằm trong vòng tay chồng thủ thỉ yêu thương, Linh lờ mờ tưởng tượng ra cảnh một ngày nào đó cô đi mua băng vệ sinh cũng phải ngửa tay xin t.iền chồng như câu chuyện Linh đã từng đọc đâu đó.
Theo Dân Việt
Phụ nữ cũng cần “hư” cho đàn ông phải “thèm”
Hãy vứt danh hiệu "gái ngoan" đi để mà "hư hỏng". Bởi khi người đàn ông chấp nhận bạn đã "hư" thì sẽ không bao giờ đòi hỏi bạn phải "ngoan" nữa.
Khi người đàn ông chấp nhận bạn đã "hư" thì sẽ không bao giờ đòi hỏi bạn phải "ngoan" nữa. (Ảnh minh họa)
Đó là phương châm sống của tôi, tôi biết có thể nhiều người sẽ cho rằng tôi đang có suy nghĩ quá thoáng, nhưng là con người, ai chẳng muốn mưu cầu hạnh phúc. Bạn chỉ hạnh phúc khi bạn sống thoải mái, dễ chịu và đúng như những gì bạn muốn.Tôi 28 t.uổi, và hiện vẫn độc thân. Tôi độc thân bởi vì tôi chưa chọn được người hợp với mình để kết hôn. Tôi không cuống quít, không vội vã cưới một ai đó chỉ vì số t.uổi của mình đang đi về đầu 3, cũng không vì bố mẹ giục giã mà "lấy cho có chồng".
Vì sao mà tôi đi đến quyết tâm này không phải là không có nguyên nhân. Tôi xin kể ra đây trường hợp của 2 người bạn của tôi, 2 minh chứng cho thấy phụ nữ đôi khi phải "hư" thì mới sống thoải mái, dễ chịu. Bởi khi người đàn ông chấp nhận bạn "hư" thì sẽ không bao giờ đòi hỏi bạn phải "ngoan" nữa.
Tôi có 2 cô bạn, một người đúng tiêu chuẩn "vợ ngoan, mẹ hiền", một người được coi như là "gái hư" đã qua một đời chồng. Tôi sẽ nói về cô bạn "hư" của tôi trước, vì tôi có cảm tình với cách sống của cô ấy hơn.
Cô bạn này lấy chồng đầu tiên vào năm 24 t.uổi, chồng là một giảng viên đại học. Cuộc sống của hai vợ chồng vừa vượt qua kỳ tân hôn thì bắt đầu có mâu thuẫn. Nguyên nhân là ông chồng quá bảo thủ, gia trưởng, luôn ép buộc vợ phải ở nhà nội trợ và nếu có làm việc thì cũng phải có giờ giấc, 8 tiếng hành chính.
Trong khi bạn tôi là nhà thiết kế thời trang, cô ấy không thể chịu đựng được cảnh suốt ngày bị giam cầm trong nhà để làm những việc không tên. Cô ấy cần có cảm hứng bằng cách đi chơi, đi dạo ở các trung tâm thương mại hoặc ngồi lỳ ở một con phố đông đúc nào đó ngắm mọi người qua lại. Hai vợ chồng thường xuyên cãi cọ, và cuối cùng quyết định đường ai nấy đi sau một năm hôn nhân.
Khi được hỏi về lý do chia tay, anh chồng còn "chém đinh chặt sắt" nói: "Tôi không thể chịu được một người vợ hư hỏng, cãi chỗng nhem nhẻm, suốt ngày chỉ hí hoáy với mẫu vẽ, vải, phụ kiện rồi lo đi dạo phố với đi chơi. Phụ nữ là phải biết hy sinh vì chồng con, trong khi người chồng bận rộn lo sự nghiệp bên ngoài thì người vợ phải cáng đáng việc bếp núc, vun vén nội ngoại là lẽ đương nhiên...".Chính tư tưởng đó của chồng nên cô ấy đã từ bỏ. Cô bạn tâm sự với tôi rằng, cô ấy không bao giờ có ý nghĩa từ từ thay đổi chồng, thay vì chờ đợi anh ta mang hạnh phúc cho mình, chi bằng tự đi tìm.
Sau khi ly hôn, ai cũng nói bạn tôi ngốc, bỏ người chồng đó thì khó mà tìm được người tốt hơn anh ta. Thế nhưng, bạn tôi phớt lờ tất cả, cô ấy vẫn đi chơi, đi bar và làm công việc thiết kế mà cô ấy yêu thích. Cô ấy vẫn tự cho mình được quyền lười biếng, dọn dẹp phòng ốc nhà cửa lúc nào cô ấy thích, vẫn vụng về nấu ăn nên đi ăn ngoài hàng. Cô ấy nói "Việc gì phải sống vì ánh mắt người khác, họ đâu cho mình cái gì mà đòi mình phải thế này thế nọ".
Một năm sau, bạn tôi tái hôn với phó giám đốc một công ty nhập khẩu thời trang hàng hiệu. Cưới nhau về, cô ấy sống trong ngôi biệt thự 3 tầng, cuộc sống vật chất thoải mái. Cô ấy tự bỏ t.iền riêng của mình, mở một cửa hàng kinh doanh quần áo do chính mình thiết kế, chứ không hề đụng tới t.iền của chồng.
Trước khi kết hôn với anh chồng thứ 2 này, cô ấy đã "mặc cả" rằng: "Em chỉ sống với anh bằng tình yêu và sự tôn trọng, nếu một ngày nào đó anh không yêu và chiều em nữa, chúng ta sẽ ly hôn. Em không cần anh nuôi em, nhưng nếu anh có t.iền thì thuê người giúp việc, chứ đừng bao giờ bắt vợ phải vào bếp, phải cọ toilet, phải giặt quần áo...". Kết quả, anh chàng đồng ý và hai người sống với nhau đến nay đã 2 năm nhưng vẫn như hồi mới cưới.
Có thể nhiều người cho rằng bạn tôi may mắn, nhưng họ không biết rằng, nếu anh chồng này không đồng ý, cô ấy vẫn sẽ tiếp tục tìm người chịu đựng được điều kiện của cô ấy để cưới.
Tôi không cuống quít, không vội vã cưới một ai đó chỉ vì số t.uổi của mình đang đi về đầu 3, cũng không vì bố mẹ giục giã mà "lấy cho có chồng". (Ảnh minh họa)
Còn cô bạn thứ hai, cô bạn khiến mỗi khi nghĩ tới tôi lại phát bực vì sự cam chịu, thì có hoàn cảnh hoàn toàn khác. Cô ấy là một cô gái nổi tiếng ngoan ngoãn, học giỏi, chịu khó ngay từ khi còn là thiếu nữ. Rất nhiều người khen ngợi và đặt kỳ vọng vào cô ấy, vì vậy mà cô ấy luôn chịu áp lực phải trở thành "tấm gương sáng".
26 t.uổi, sau khi tốt nghiệp Thạc sĩ và có việc làm đàng hoàng, lương cao ở một viện khoa học, cô ấy lên xe hoa với một vị trưởng phòng của một doanh nghiệp. Cuộc sống hôn nhân của cô ấy là một chuỗi ngày chịu đựng và nén nước mắt. Chồng cô ấy vô cùng gia trưởng, còn có thói quen say rượu lại h.ành h.ạ vợ, khi thì cái bạt tai, lúc lại đá vào chân... Hai người có với nhau một đứa con gái, nhưng từ khi con sinh ra, ông chồng chưa từng thay cái tã, lau cái mặt cho con.
Ngoài việc vũ phu, thích nhậu nhẹt, anh ta còn lười biếng đến mức chưa từng mó tay vào việc nhà, chưa từng gập cái áo cái quần. Hơn thế nữa 2 năm vợ chồng mà anh ta cũng chưa từng mua cho bạn tôi món quà nào. Ấy vậy nhưng lại bắt vợ ăn mặc "kín cổng cao tường" và đừng bao giờ chạm vào chiếc váy. Cô bạn sống lầm lũi trong nhà và kêu than kiểu an phận "Tại số mình nó khổ" chứ không hề nghĩ tới chuyện thay đổi số phận.
Khi bạn bè khuyên bảo ly hôn, giải thoát cho bản thân và con gái thì cô ấy lại khóc lóc "Không được đâu, bố mẹ mình mà biết thì sẽ buồn lắm, mà mình ly hôn thì sau này con cái biết nương dựa vào ai". Chính suy nghĩ ấu trĩ đó đã khiến cuộc đời cô ấy bế tắc. Là bố mẹ, ai cũng mong muốn con mình hạnh phúc chứ ai muốn con gái vì được tiếng "phụ nữ ngoan hiền" mà phải khổ cả đời?Nhìn thấy hai tấm gương to như vậy nên tôi quyết không lấy chồng thì thôi, đã lấy thì phải lấy người mình yêu, yêu mình, chiều mình và cho mình không gian riêng. Có thể nhiều chị em cho rằng, việc này khó lắm, tìm được một anh chàng hội tụ đủ các điều kiện đó thì khó lên mây. Nhưng chẳng lẽ khó thì cứ lấy bừa ai đó và rồi chẹp miệng "ván đã đóng thuyền" sống lầm lũi cho qua đời người? Còn các chị em thì thấy sao?
Theo Afamily
Gặp ác mộng không ngừng sau lần đi khám thai cùng vợ Nhiều năm nay tôi luôn cố gắng là người chồng người cha yêu vợ thương con. Thế nhưng, đằng sau đó tôi giấu giếm vợ một bí mật động trời. Có Vy ở bên với tôi như thể cây khô được tưới mát, tôi không thể kìm chế được d.ục v.ọng của mình mỗi khi ở cạnh Vy (ảnh minh họa) Cách đây...