7 năm lấy chồng 3 lần sảy thai mới giữ được đứa con, đến lúc sinh gặp đúng bồ chồng đỡ đẻ
Ngày cưới nhau về chị bàn với anh sẽ có con luôn chứ không kế hoạch, anh gật đầu đồng ý vì anh cũng rất yêu trẻ con. Thế rồi đêm nào họ cũng quấn quýt lấy nhau, kết quả 3 tháng sau anh chị vui mừng khi que thử thai lên 2 vạch.
ảnh minh họa
Khi ấy anh đã vui sướng đến mức gọi điện khoe khắp nơi rằng vợ mình đã mang bầu. Nhưng niềm vui chỉ được trong gang tấc khi cái thai đến tháng thứ 3 đã rời bỏ chị mà ra đi. Chị khóc cạn hết nước mắt, đêm đêm anh chỉ biết nằm ôm vợ xoa đầu rồi an ủi.
Rồi chị có con lần 2 lần 3 nhưng các con chị đều bỏ bố mẹ mà ra đi. Chị bị trầm cảm và phải nghỉ việc mất 1 thời gian. Cú sốc đó quá lớn với 1 người phụ nữ mỏng manh khao khát làm mẹ như chị. Nhiều đêm nhìn vợ quỳ trước bàn thờ rồi quỳ xin mà trái tim anh đau đớn. Anh thương vợ thương các con nhiều vô cùng.
Rồi gia đình chị cũng phải tập làm quen với nỗi đau đó, chị đã nguôi ngoai và lạc quan đi làm trở lại. Mọi người cũng thở phào vì thấy chị cười.
Từ ngày mất bé tứ 3 anh chị cùng hi vọng và uống thuốc nhiều nơi mong con sẽ về lại, nhưng chờ mãi chẳng thấy đâu. 1 thời gian anh bận rộn với công việc, anh đi sớm về hôm. Chị không trách chồng mà chỉ thấy thương vì anh vất vả.
Nhưng cũng chính vì chị quá cảm thông quá tạo điều kiện cho chồng mà anh lại thoải mái ở bên ngoài, hơn nữa anh chán nản việc cưới lâu mà chưa có con gái nên dần dần anh đã thay đổi. Anh phản bội lại niềm tin và tình yêu của chị, anh cặp bồ với 1 người phụ nữ từng trải qua 1 đời chồng. Họ lén lút qua lại với nhau mà chị không hề hay biết.
Khi mối quan hệ đó diễn ra được 3 tháng thì chị phát hiện mình có bầu, khỏi phải nói chị đã hạnh phúc nhiều thế nào, nhưng niềm vui xen lẫn với sự sợ hãi. Lần này chị xin nghỉ việc và nằm yên vị trên giường, mẹ chồng chị bỏ việc ở nhà để ra chăm. Ai cũng mong có cháu và cầu chúc cho mẹ con chị được bình yên.
Nhiều đêm anh suy nghĩ, anh quyết định nói chia tay với cô bồ nhưng khổ nỗi cô ấy cứ khóc lóc không chịu, điều đó khiến anh mềm lòng nên lại tặc lưỡi đi lại. Dù về nhà nhìn thấy vợ anh thấy có lỗi rất nhiều.
Tối tối anh về chăm chị nhưng ban ngày anh vẫn tranh thủ tạt ngả nghiêng với cô bồ. Mối quan hệ đó diễn ra suốt hơn 1 năm, khi đó chị bầu được 8 tháng rưỡi. Đó cũng là thời điểm chị phát hiện ra anh có bồ, khi vô tình thấy bức ảnh họ chụp chung với nhau trong máy anh.
Cô ta còn thơm vào má anh, chị đau đớn vô cùng. Khuôn mặt và hình ảnh 2 người cứ ám ảnh chị, rồi chị đau bụng. Cả gia đình tá hỏa đưa chị đến bệnh viện, khi đó anh lại không ở bên cạnh, anh đang đi công tác ở Sài Gòn.
Bác sĩ nói chị có khả năng sinh non, biết qua tình hình của chị nên họ cho chị vào phòng sinh luôn. Chị gào khóc:
Video đang HOT
- Bác sĩ ơi, tôi đã sảy thai 3 lần rồi, lần này xin bác sĩ hãy giúp đỡ hãy cho mẹ con tôi được mạnh khỏe gặp nhau. Tôi xin bác sĩ.
- Chị yên tâm, mọi người sẽ cố gắng hết sức.
Cô bác sĩ kéo khẩu trang y tế xuống nói với chị, chị bủn rủn khi nhận ra cô ta chính là người đang cặp kè với chồng mình:
- Cô… là cô sao?
- Mấy y tá nhìn nhau khó hiểu, cô bồ vội kéo khẩu trang lại bối rối. Cô ấy chỉ nghe kể về vợ anh chứ không hề biết mặt.
- Tôi muốn đổi bác sĩ, tôi không muốn cô ta mổ cho mình đâu, tôi không muốn.
- Chị bình tĩnh đi, hôm nay là cuối tuần các bác sĩ nghĩ hết rồi, tình trạng của chị rất nguy kịch vậy nên chị hãy nằm im đi.
- Cô… xin cô đừng g.iết c.on tôi.
Y tá ai cũng nhìn nhau khó hiểu, rồi chị buồn ngủ rũ rượi khi đã ngấm thuốc. Họ loay hoay mãi với đ.ứa b.é, ai cũng nín thở vì ca phẫu thuật khó. Cả nhà chị ở ngoài ai cũng có lo lắng vô cùng, họ chờ mãi chẳng thấy có phản hồi gì từ bên trong. Cuối cùng tiếng trẻ con khóc cũng vang lên, ai nấy đều thở phào, đ.ứa b.é chào đời hơi nhẹ cân nhưng khá nhanh nhẹn. Chị nhìn con ứa nước mắt:
- Ôi con của tôi, tôi được làm mẹ rồi. 7 năm rồi con ơi, mẹ đã chờ đợi giây phút này suốt 7 năm rồi.
Giây phút ấy thật thiêng liêng đến nhường nào, khi cô bồ định bước ra khỏi đó thì chị nắm tay cô ta lại:
- Xin cô, hãy trả chồng lại cho tôi. Con tôi cần có bố, xin cô đừng cướp anh ấy.
- Chị đừng xúc động, kẻo bị hậu sản. Tôi biết mình cần phải làm gì mà. Chị bình tĩnh đi.
Anh vội về ngay trong ngày, nhìn con qua cửa kính anh bật khóc vì quá hạnh phúc. Cô bồ nhìn thấy thế cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa:
- Chúc mừng anh, anh đã làm bố rồi.
- Cảm ơn em.
- Anh vào với chị ấy đi… em xin lỗi khi đã cố chấp ở bên anh. Em thật ích kỉ, chị ấy cần anh đ.ứa b.é đó cùng cần anh, anh đi đi.
Cô bồ lướt nhanh để anh không thấy cô ấy đang khóc. Anh đứng ngẩn người ra nhìn theo:
- Đúng… đã đến lúc mình nên dừng lại, cảm ơn em vì đến phút cuối em vẫn giữ cho mối quan hệ này những điều tốt đẹp nhất.
Anh chạy vào bên vợ, ôm chầm lấy chị:
- Em làm tốt lắm, mình đã có con thật rồi.
- Anh đừng bỏ em, xin anh đừng rồi xa mẹ con em.
- Anh sẽ luôn bên em, em đừng khóc nữa.
2 tháng sau khi đã khỏe lại vào 1 ngày chị tìm đến bệnh viện để gặp cô bồ kia. Chị đến không phải để mắng c.hửi hay đ.ánh g.hen mà là để cảm ơn. Chị biết cả chị và người phụ nữ đó đều tổn thương, nhưng dù sao cũng nên để mọi thưvứ ề chỗ ốn dĩ nó thuộc về. Sau lần ấy anh thấy trân trọng vợ hơn vì chị đã bao dung đã tha thứ… Hôn nhân luôn có những thăng trầm, điều quan trọng bạn có đủ dũng khí để vượt qua nó hay không?
Theo Webtretho
Cố đi xin được một đứa con, giờ tôi lại bị cha bé đòi lại..
Sau nhiều năm làm mẹ đơn thân, người đàn ông đó quay lại xin được đón con về nuôi. Nhiều người khuyên tôi nên trả con cho bố vì tôi "thân không mang nổi mình ốc"...
Khi tôi có bầu cả làng xì xèo bàn tán, người thương thì ít, kẻ trách cứ thì nhiều. Họ nói tôi đi lại không xong lại còn muốn chửa với đẻ, kẻ ác mồm còn quở "chân cẳng thế kia chắc gì đã đẻ được, mà đẻ ra liệu có thành người không?"...
Cách đây nhiều năm, một cơn sốt cao đã khiến tôi đã trở thành một người tật nguyền, teo một bên chân không thể đi lại được. Cứ thế từ năm mười hai t.uổi, tôi đã phải vượt qua những nỗi đau về thể xác và tinh thần, thích ứng dần với cuộc sống đầy rẫy khó khăn, coi chiếc nạng gỗ là vật bất li thân.
Tôi phải bỏ học giữa chừng phần vì gia đình khó khăn, mẹ lại qua đời, để lại hai cha con lóc cóc cảnh con gà trống nuôi nhau. T.uổi thanh xuân của tôi cứ âm thồi trôi qua như chiếc bóng, lầm lũi ngày ngày dưới ngôi nhà cũ nát của hai cha con. Để lo cuộc sống tôi đi học thêm một khóa học về may vá rồi mở một cái quán nho nhỏ sửa chữa quần áo. Khi thanh xuân, tôi cũng có vài người thinh thích nhưng tình cảm không đủ để họ vượt qua sự dèm pha.
Tôi sợ con tôi sẽ oán hận khi phải sống với bà mẹ tật nguyền.
Lúc 34 t.uổi, nghe lời bố động viên, tôi đã quyết định mạnh dạn xin một đứa con để nuôi. Cha của con tôi là một lái xe đường dài, đã có vợ, chúng tôi gặp nhau trong một lần xe anh gặp sự cố, anh vào xin trọ nhà tôi qua đêm.
Dù hành xóm, họ hàng đều nói những lời khó nghe nhưng tôi vẫn hạnh phúc khi mầm sống bé bỏng lớn lên từng ngày. May mắn, tôi mẹ tròn con vuông, con tôi - một b.é g.ái xinh xắn, trắng trẻo, lành lặn đã chào đời. Bố tôi tuy t.uổi cao nhưng vẫn lọ mọ chăm con, chăm cháu. Cứ như thế, bé An (- cái tên tôi đặt cho con với mong cuộc đời của con sẽ bình an mãi mãi) lớn lên từng ngày.
Rồi một ngày, người đàn ông năm xưa trở lại, anh ta muốn nhận con và mang nó về nhà chăm sóc. Anh ta kể, anh đang lục đục với vợ, vợ anh muốn li hôn và giành quyền nuôi hai đứa con trai. Đó cũng là lý do anh đi tìm con gái tôi. Tôi đã một mực từ chối và cầu xin anh đừng làm phiền cuộc sống của mẹ con tôi nhưng anh ta vẫn tìm mọi cách gặp con gái.
Bé An còn nhỏ chưa hiểu sự việc, từ bé đến giờ chưa được cảm nhận tình yêu thương của bố nên rất vui vẻ. Cháu nhận được quà bánh của bố thì càng hân hoan. Nghe cháu khoe: "Mẹ ơi con có bố rồi, hôm nay bố đến trường thăm con đấy, con không phải là con hoang nữa rồi mẹ ơi" mà lòng tôi đau như cắt. Từng lời của đứa con 6 t.uổi như dao cứa vào tim tôi rỉ m.áu.
Trong lúc đầu óc bộn bề, có người khuyên tôi nên trả bé An về với bố nó để bố nó chăm sóc được chu đáo và đầy đủ. Mẹ tật nguyền sẽ khiến con cái bị dèm pha. Con gái tôi sau này sẽ lấy chồng nếu ở với mẹ tật nguyền thì sẽ nhiều người "ngại". Lại có người khuyên tôi nên kiếm "thằng cu" chứ con gái sau này lấy chồng sẽ không trông nom mình khi về già.
Tâm trạng tôi thực sự rối bời như tơ vò. Nếu tôi anh ta đến gặp con không được, mà cứ thế này có lẽ tôi mất con. Tôi cũng sợ con sẽ trách móc tôi khi để cháu sống với bà mẹ tật nguyền. Liệu tôi có nên đi kiếm mụn con trai để làm chỗ dựa khi về già hay không?
Theo Dân Việt
Này cánh đàn ông, các anh đã làm đúng vai trò của mình chưa? Đàn bà mang thai 9 tháng 10 ngày, 40 tuần vất vả, 40 tuần chịu đựng một mình mà đứa con sinh ra cứ nghiễm nhiên mang họ bố, cứ mặc định là thờ cúng nhà nội là sao? Mang thai mấy tháng đầu thì lo lắng biết bao nhiêu thứ, vừa mừng vừa lo. Nghiên cứu sách báo, search nát cái google...