6 bà cô với 1 mẹ chồng đã biến cuộc sống hôn nhân của tôi trở thành địa ngục
Nhiều lần tâm sự với chồng và mong một sự đồng cảm, nhưng chồng tôi nhẹ tênh “mình là trưởng thì phải lo toan”, lúc cục cằn thì chồng quát “cô ở được thì ở, không ở được thì biến”… Nhưng tôi quá mệt mỏi, ức chế rồi.
Hở ra là tôi lại bị các chị chê trách, nói mỉa mai. (Ảnh minh hoạ)
Tôi lấy chồng được gần 10 năm. Đến bây giờ tôi vẫn tự hỏi không biết quyết định của tôi là đúng hay sai khi nhận lời làm vợ anh và bước chân vào làm dâu gia đình nhà anh. Dân làng chỗ tôi vẫn thường nói mỉa mai đó là “nhà có 7 mẹ chồng hiền lành, tốt bụng”. Chả là nhà chồng tôi có 7 chị chồng, chồng tôi là út nhưng là con trai duy nhất trong nhà.
Ngày yêu nhau và quyết định cưới, tôi ở t.uổi ngoài đôi mươi khi vừa ra trường và đi làm được hơn 1 năm. Ở t.uổi ấy, suy nghĩ của tôi hết sức đơn thuần là hạnh phúc hay không là do vợ chồng xây đắp, không phụ thuộc vào ai cả. Nhưng sự thật không phải thế.
Về nhà chồng được hơn nửa năm, tôi mới ngã ngửa khi phát hiện gia đình chồng dù mang tiếng tri thức nhưng thực sự bản chất chợ búa. Không một ngày nào người trong gia đình không cãi vã, c.hửi bới, ngấm nguýt nhau.
Mẹ chồng tôi là người cay nghiệt hay soi mói, chì chiết và chấp vặt con dâu từng lời ăn, tiếng nói. Bố chồng tôi là một người lỗ mãng, thường xuyên nát rượu rồi c.hửi bới một cách vô lý. Nhiều lần ông c.hửi bậy làm con tôi bắt chước học theo, tôi có góp ý với chồng nhưng không giải quyết được vấn đề gì.
Video đang HOT
Tôi như kẹt giữa một mẹ chồng và “6 bà cô chồng”. Mặc dù các chị đều đã lập gia đình và có cuộc sống riêng nhưng lạ thay tất cả đều rất thích về nhà mẹ đẻ để tụ tập ăn uống. Không kể ngày thường, ngày nghỉ, không kể ngày nắng, ngày mưa, các bà chị đều kéo nhau về nấu nướng, ăn uống, ngủ. Thậm chí, sinh nhật các cháu chồng cũng đều lôi về nhà tôi tổ chức.
Mỗi ngày như thế, nhà cửa lại bừa bộn, ầm ĩ như một bãi chiến trường. Cả tuần làm việc vất vả, cuối tuần tôi chỉ mong muốn được nghỉ ngơi, nhưng hầu như tuần nào cũng phải vật vã với 4 – 5 mâm cơm phục vụ các anh chị, cháu chắt bên chồng. Mặc dù phải nấu nướng, rửa bạn, dọn nhà, giặt đồ… lúc nào cũng quần quật đến kiệt sức nhưng cứ hở ra là tôi lại bị các chị chê trách, nói mỉa mai. Những ngày cuối tuần trở thành ác mộng đối với tôi.
Có lần đứa bạn tôi sang chơi, đang ngồi trong phòng thì bố chồng tôi đi thẳng vào mắng tôi xơi xơi: “Ngồi chơi không mà không biết nhìn giờ giấc mà nấu cơm nước”, trong khi lúc ấy chỉ mới hơn 4 rưỡi chiều. Tôi vừa ức chế, vừa ngại, vừa xấu hổ với đứa bạn, nó cũng nhìn tôi ái ngại rồi về luôn.
Mấy năm ròng tôi còn phải giặt quần áo cho chị thứ năm và con của chị chỉ vì chị thích sang nhà mẹ đẻ tắm rửa rồi mới về nhà chị. Nếu tôi không giặt thì cảm thấy không làm tròn trách nhiệm của người con dâu, thế nên tôi cũng đành nhịn mà làm cho êm cửa êm nhà, nhiều khi phơi đồ các cháu không đúng ý mẹ chồng còn bị nhắc nhở.
Có lần tôi phản ứng về việc này thì mẹ chồng nói tôi là loại người ích kỷ này nọ, chị em không biết yêu thương nhau, sống chỉ biết mình… Cứ như thế, tôi, từ một đứa hiền lành, cởi mở, sống giản đơn chân thật dần dần trở thành một người lặng lẽ, không cười không nói và sống chỉ như tồn tại trong gia đình chồng.
Tôi mệt mỏi quá rồi (Ảnh minh hoạ)
Bởi lẽ, cứ nói lời nào là tôi bị vặn vẹo lời đó, nếu có tranh luận điều gì thì đều bị quy chụp là láo, có ăn có học mà cãi bố mẹ chồng, còn không nói gì thì bị c.hửi là “cái mặt cứ lì lì như mặt … trâu” – trích nguyên văn câu bố chồng c.hửi xéo tôi trong một bữa cơm tối.
Nhiều lần tâm sự với chồng và mong một sự đồng cảm, nhưng chồng tôi nhẹ tênh “mình là trưởng thì phải lo toan”, lúc cục cằn thì chồng quát “cô ở được thì ở, không ở được thì biến”…
Tôi đã nghĩ đến việc ra ở riêng nhưng không được chồng chấp nhận, tôi còn nghĩ cả đến việc ly dị nhưng không dám thực hiện vì còn con cái. Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, cuộc sống thực sự là một sự mệt mỏi kéo dài mà tôi không biết mình có thể chịu đựng được đến khi nào?
Theo Eva
Nỗi niềm xung quanh 'giai ế'
Đó là nỗi lòng của người mẹ có con trai muộn lấy vợ cùng với những sẻ chia của chàng trai mãi chưa lập gia đình.
Thanh Tâm đã từng được nghe tâm sự của một người mẹ có con trai muộn lấy vợ. Không phải tâm sự qua đường dây tổng đài tư vấn của Thanh Tâm, mà là tâm sự của một người bạn thân thiết. Muộn ở đây so với lứa t.uổi bình quân xây dựng gia đình ở nước ta có lẽ thực sự là muộn. Con trai của chị khi ấy đã 39 t.uổi. Chị nói suốt nhiều năm ròng nỗi buồn về việc con trai muộn đường vợ con đã chi phối mọi suy nghĩ, hành động thường ngày của chị. Vì đi đến đâu chị cũng được mọi người "quan tâm" hỏi xem con trai chị đã xây dựng gia đình chưa? Được mấy cháu rồi? Và khi biết sự thực con trai chị vẫn chưa yên bề gia thất thì hầu như ai cũng tỏ vẻ ái ngại, thương cảm cho chị. Đến nỗi về sau chị không dám đi dự đám cưới con cái của bạn bè, họ hàng, không dám đến những nơi tụ tập đông người quen biết, chỉ vì chị sợ những câu hỏi thăm "Con trai đã lấy vợ chưa?"...
Trách cứ, giận hờn cũng có; La mắng, phát ốm, phát bệnh cũng có; Khóc lóc van xin cũng có; Doạ từ, doạ đuổi ra ngoài cũng có... Chị nói đúng là "có bệnh thì vái tứ phương". Bạn bè người thân ai mách thầy hay, cô đồng giỏi ở đâu chị đều tìm đến. Hết xin quẻ, lại nhờ thầy cắt t.iền duyên, lại đến chọn người xông nhà xông đất năm mới... Rồi chẳng biết từ đâu cứ lan truyền "tin vịt", rằng chắc con trai chị có vấn đề về khả năng đàn ông? Chắc con trai chị thuộc "giới tính thứ ba"? Chị khóc tức tưởi khi thổ lộ với Thanh Tâm về gia cảnh: chồng chị mất sớm, con trai chị là con duy nhất. Lỡ nó "có vấn đề" thật thì chị biết làm sao? Không chịu nổi ánh mắt buồn rầu đến tuyệt vọng của ông bà nội cháu, chị trốn cả việc về quê...
Khi ấy Thanh Tâm cũng chỉ biết nắm chặt lấy bàn tay chị mà vỗ về: Đừng quá nghĩ ngợi rồi thành nghĩ quẩn, sinh ốm sinh đau thì khổ mình, khổ con. ThanhTâm cũng cảnh báo chị bạn chắc chắn con trai chị cũng bị áp lực tâm lý không nhỏ khi nó biết vì nó mà người mẹ đau khổ, buồn rầu đến thế này. Thay vì buồn rầu, đau khổ và dồn ép con, chị thử gần gũi tâm sự với con xem điều gì khiến con ngại lấy vợ như thế? Thanh Tâm đã an ủi người mẹ: Phải chăng vì ở nước mình thanh niên kết hôn sớm nên với con trai chị mới trở thành cá biệt? Còn ở nước ngoài, đàn ông 35, 37 mới kết hôn là chuyện đương nhiên. Thậm chí 40, ngoài bốn mươi t.uổi mới kết hôn cũng là chuyện quá bình thường. Vì họ muốn kéo dài thời gian được tự do tận hưởng của t.uổi trẻ; Vì họ muốn thật sự trưởng thành để có đủ trình độ nhận thức trong việc làm chồng, làm cha; Vì họ muốn có một điều kiện vật chất tương đối tốt để lo cho gia đình... Và đúng là bước vào t.uổi bốn mươi, con trai chị bạn của Thanh Tâm mới yên bề gia thất. Cô vợ cũng đã 32 t.uổi, quá mải mê sự nghiệp nên cũng thuộc diện "ế". Họ sinh liền 4 năm hai nhóc một trai một gái. Giờ thì chị bạn Thanh Tâm lại than chẳng còn thời gian đâu mà bù khú bạn bè vì phải chăm lo cho cháu. Đúng là đằng nào cũng than được! Thanh tâm thường "mắng yêu" chị ấy như vậy...
Cứ mỗi lần nghe tin bạn này bạn kia vừa ly hôn thì cậu lại tự nhủ: May mà mình chưa kết hôn (ảnh minh họa)
Còn dưới đây là tâm sự của một chàng trai đã gọi đến tổng đài cho Thanh Tâm. Cậu nói rất chán nản, mệt mỏi và cảm thấy bất lực vì việc cả gia đình hai bên nội ngoại đang làm "tổng chiến dịch" ép cậu phải lấy vợ trong năm nay. Cậu nói có lẽ sắp tới cậu sẽ ra ngoài thuê căn hộ ở riêng, nếu không sẽ chẳng làm ăn được gì với "tình hình chiến sự" ở nhà cậu như hiện nay. Khi Thanh Tâm hỏi vậy thì lý do nào khiến cậu trở thành cá biệt, 37 t.uổi vẫn chưa lấy vợ, để bị "thập diện mai phục", "tứ bề giáp công" ở gia đình như hiện nay? Chàng trai trả lời không cần suy nghĩ, hoặc như đã suy nghĩ về việc này quá kỹ lưỡng rồi? Rằng vì cậu chưa thực sự tìm được người khiến cậu muốn kết hôn. Rằng cậu nhìn vào cuộc sống hôn nhân của nhiều bạn bè mà nản, mà ái ngại, nên chưa muốn lấy vợ... Rồi cậu kể, chỉ riêng lớp chuyên thời phổ thông trung học của cậu đã có tới tám đôi vợ chồng chia tay. Lớp đại học cũng tương tự, đấy là chưa kể nhiều bạn đi về các tỉnh công tác mà cậu không có được thông tin từ họ. Cậu nói, cứ mỗi lần nghe tin bạn này, bạn kia vừa ly hôn thì cậu lại tự nhủ: May mà mình chưa kết hôn.
Rồi thời gian nhanh tựa thoi đưa, vèo cái một năm lại qua đi. Và cậu đã trở thành đứa con bất trị, thậm chí bất hiếu như có lúc bố cậu mắng cậu... Thanh Tâm đã khuyên chàng trai đừng nên lo lắng thái quá, thiên về suy nghĩ tiêu cực khi nhìn vào việc đổ vỡ hôn nhân của bạn bè mà né tránh không muốn kết hôn. Còn việc khi con trai, con gái vẫn chưa tìm ra một trái tim có cùng nhịp đ.ập để khao khát được gắn kết thì các bậc làm cha làm mẹ cũng nên chia sẻ và cảm thông, bình tĩnh chờ đợi cho đến khi con đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để bước vào cuộc sống hôn nhân, thay vì o ép con phải lấy vợ, lấy chồng bằng mọi giá... Với người làm cha làm mẹ, gần như chỉ khi con cái trưởng thành, yên bề gia thất thì bố mẹ mới yên tâm là đã lo xong cho con cái. Vậy nên những người làm con cũng nên thấu hiểu nỗi lòng của cha mẹ, đừng quá thờ ơ, vô tâm mà đem đến nỗi muộn phiền cho cha mẹ. Sự hài hoà ấy tưởng như đơn giản nhưng rất cần cả hai phía phải thực sự thấu hiểu, chia sẻ, phải vì nhau...
Theo PNVN
Ngửi thấy mùi lạ trong tủ quần áo, vợ c.hết điếng khi biết bí mật của chồng Ngửi thấy mùi kỳ lạ tỏa ra từ tủ quần áo, chị cứ nghĩ lâu quá không dọn dẹp nên có mùi, không ngờ mở ra thì lại phát hiện thứ kinh khủng này. Chị và anh quen nhau thông qua một người bạn. Anh có vẻ ngoài rất điển trai, lãng tử và đào hoa. Những cô gái đến với anh không...