30 năm lặng thầm gắn bó với bệnh nhân phong
Gần 30 năm gắn bó công việc với những bệnh nhân phong, ngần nấy năm bác Đào Phi Phụng hưởng trọn niềm vui, nỗi buồn cùng những số phận thiếu may mắn này. Nói về mình, bác chỉ mỉm cười: “Toàn những chuyện bình thường cả mà!”.
Bình dị mà cao cả
Mái tóc bạc phơ, thân hình hao gầy và một nụ cười “thoải mái”, bác Đào Phi Phụng tận tình chăm sóc, trò chuyện với các bệnh nhân mắc bệnh phong và sau phong tại khu điều trị phong, làng Tô 1, xã Cẩm Bình, huyện Cẩm Thủy (Thanh Hóa). Bác đón tiếp chúng tôi ngay tại khu điều trị phong.
Bác Đào Phi Phụng sinh ra và lớn lên tại xã Định Công, huyện Yên Định (Thanh Hóa). Từ nhỏ, bác phải rời quê nghèo theo cha mẹ lên định cư ở xã Cẩm Sơn, huyện miền núi Cẩm Thủy. Năm 1972, chàng trai Phụng đi theo tiếng gọi của Tổ quốc, lên đường vào chiến trường miền Nam chiến đấu chống giặc Mỹ. Những năm trong quân ngũ, chiến sĩ Đào Phi Phụng được đơn vị cử theo học nghề y để phục vụ quân đội. Hơn mười năm phục vụ trong quân đội, năm 1983, bác chuyển ngành về khu điều trị phong và gắn bó với miền đất này từ đó đến nay.
Bác Phụng nhớ lại: “Ngày ấy, lẽ ra mình ở lại thành phố Thanh Hóa, nhưng vì chưa có vợ, lại được cấp trên động viên, khuyến khích về Cẩm Thủy, thế là xung phong về quê cho gần bố mẹ và gia đình thôi. Khi về đây làm việc thì mới hay là mình được phân công về chăm sóc, chữa trị cho bệnh nhân phong”.
Trước kia, khu điều trị phong (thuộc bệnh viện Da liễu Thanh Hóa bây giờ) được gọi là Làng Phong, nằm gọn trong một thung lũng đá vôi, heo hút, cây cối rậm rạp của địa phận Làng Tô, xã Cẩm Bình, huyện Cẩm Thủy. Hàng ngày, đều đặn có bóng dáng một người đàn ông mặc bộ blu trắng, cưỡi “con ngựa sắt” đi gần 10 cây số đến với bệnh nhân phong. Ngày nắng cũng như ngày mưa, hễ nghe thấy có bệnh nhận bị lên cơn đau hay bệnh nhân mới vào là bác sĩ Phụng lập tức đạp xe đến thăm hỏi.
“Tôi đến đây đã thấy bác sĩ Phụng có mặt. Mấy chục năm nay được bác quan tâm, chăm sóc và giúp đỡ rất tân tình nên bệnh tật đã được đẩy lùi, cuộc sống cũng bớt cô quạnh. Giờ khỏi bệnh, nhưng tôi cũng không muốn về quê, vì sợ mọi người kỳ thị. Sống ở đây có bác sĩ Phụng và tình người vui lắm”, bác Huấn, một bệnh nhân chia sẻ.
Bác sĩ Phụng chăm sóc ân cần cho những bệnh nhân phong
Cuộc sống của những người mắc bệnh phong trước kia vô cùng khó khăn và thiếu thốn, đặc biệt là sự kỳ thị của xã hội. Dường như mọi hoạt động giao lưu với thế giới bên ngoài đều không có, ngay cả người dân làng Tô cũng xa lánh, không ai dám đến gần khu điều trị. Trẻ con chăn trâu, cắt cỏ càng không dám bén mảng tới gần khu làng phong. Nhưng, bỏ qua sự kỳ thị và xa lánh đó, bác Phụng vẫn cống hiến t.uổi xuân, sức lực và tâm huyết với những người bệnh nhân, đem lại tình thương và hơi ấm che chở những số phận thiếu may mắn giữa nơi “rừng thiêng nước độc” này.
Video đang HOT
Bác Phụng bộc bạch: “Ngày ấy, sự kì thị của người đời đối với bệnh nhân phong rất ghê gớm. Ban đầu khi lên làm công việc này tôi cũng sợ lắm, gia đình không đồng ý, nơi làm việc thì hẻo lánh, lạnh lẽo. Nhưng khi cùng sống, nhìn thấy nỗi đau tâm hồn lẫn thể xác của bệnh nhân, tôi càng quyết tâm làm tốt công việc của mình. Từ đó đến nay, nhờ sự quan tâm của Nhà nước, khu vực này đã trở nên ấm tình người hơn”.
Nhiều năm gắn bó, tận tình bên các bệnh nhận, hơn ai hết, bác Phụng hiểu được tâm tư, tình cảm, sự buồn tủi của họ nên dù cuộc sống gia đình trước kia gặp rất nhiều khó khăn, bác vẫn quyết gắn bó đời mình với nghề y. Có nhiều lúc vợ con khuyên bác nên rời khỏi cái “thung lũng đau thương” ấy, rồi xin làm ở một nơi khác, nhưng bác không đồng ý.
Nhắc đến gia đình, đôi mắt bác Phụng ánh lên cái nhìn tình cảm và trìu mến. Vợ bác là một giáo viên cấp 2, hàng ngày 2 lần tất tưởi đi đò vượt sông Mã sang xã Cẩm Giang dạy học. Hai bác t.uổi cũng đã cao nhưng cũng chỉ ăn chung với nhau được bữa cơm chiều. Hai người con của bác hiện nay đều làm ăn xa, chưa ai xây dựng gia đình. Bác cười hài hước: “Bà nhà tôi cũng đang cố gắng chờ tôi thêm hai năm nữa thì cùng về hưu, lúc đó chúng tôi mới có điều kiện ăn chung với nhau ngày hai bữa cơm”.
Nhiều bệnh nhân tình nguyện ở lại làng phong sau khi đã lành bệnh
Hạnh phúc nơi “thung lũng đau thương”
Chúng tôi vào thăm bệnh nhân cao t.uổi nhất ở làng phong là Mẹ Việt Nam Anh hùng Trần Thị Nhung, năm nay đã gần 90 t.uổi, bị phong ăn cụt mất một chân. Quê mẹ Nhung ở huyện Đông Sơn, có con trai độc nhất đã hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước và mẹ đã chọn làng phong để sống những tháng ngày cuối đời của mình.
Tuy t.uổi cao nhưng mẹ Nhung vẫn còn rất minh mẫn, mẹ tâm sự: “Mấy chục năm nay, mẹ được các bác sĩ ở đây chăm sóc và chữa trị rất tận tình, đặc biệt là bác sĩ Phụng. Nay, bệnh mẹ đã khỏi nhưng mẹ xin các bác sĩ cho mẹ ở lại đây cùng các bệnh nhân khác. Tuy xa quê hương, nằm giữa thung lũng heo hút nhưng tình người luôn ngập tràn”.
Điều kỳ diệu đã xuất hiện nơi “thung lũng đau thương” khi tỷ lệ các cặp bệnh nhân “góp gạo thổi cơm chung” ngày càng nhiều. Mẹ Nhung là một trường hợp, mẹ được các y bác sĩ ở đây động viên nên đã về với với cụ ông Hoàng Văn Vòng, quê ở huyện Quảng Xương, cũng là một người mắc bệnh phong để đỡ đần nhau t.uổi già. Hiện tại, hai cụ có tới năm người con và cháu chắt đều mạnh khỏe, không hề có biểu hiện của bệnh phong.
Bác Phụng luôn gần gũi và tận tình với bệnh nhân
Ở làng Tô những năm gần đây, hạnh phúc đã bắt đầu đơm hoa và kết trái, nhiều con em của bệnh nhân đã lấy chồng, lấy vợ và sống hạnh phúc trên mảnh đất heo hút này. Bệnh nhân Hà Văn Hiệp có con gái Hà Thị Nga không bị bệnh cũng đã lấy chồng ở xã Cẩm Phong.
Bác Mai Văn Mùi vui mừng: “Trước kia, con cháu của những bệnh nhân phong bị mặc cảm lắm, người thân, xã hội kỳ thị, xa lánh. Nhưng bây giờ, nhờ vào tâm huyết và tình thương của những người thầy thuốc, các cháu đã vững tin và tìm được hạnh phúc riêng của mình, chúng tôi mừng lắm. Phận làm cha, làm mẹ, chỉ mong các con có cuộc sống ổn định và vui vẻ”.
Khi hoàng hôn đã dần buông xuống, chia tay chúng tôi trong nụ cười và ánh mắt đầy lưu luyến, bác sĩ Phụng tự hào: “Làng phong Cẩm Bình giờ không còn heo hút và buồn tủi như trước nữa rồi. Bởi, giữa thung lũng đau thương này đã sinh sôi, nảy nở những gia đình nhỏ êm ấm và hạnh phúc cùng những đứa con lành lặn. Tuy cuộc sống còn nhiều khó khăn, vất vả, nhưng tất cả đều cảm thấy hạnh phúc. Tôi chỉ mong sao, làng phong được xã hội quan tâm nhiều hơn, để những số phận thiệt thòi này có thêm cơ hội vươn lên trong cuộc sống”.
Theo Dân Trí
Yêu vì… điều giản dị
Có hàng ngàn lý do để anh ấy yêu bạn. Bạn đừng nghĩ là những lý do đó phải to tát, thiêng liêng lắm. Nhiều khi chúng thật bình dị, thân thương.
1. Gọi điện cho chàng không với một lý do nào cả. Chàng sẽ nhận điện thoại và mỉm cười hạnh phúc: "Hình ảnh mình đã chiếm trọn trái tim cô ấy".
2. Khi bạn sợ hãi điều gì đó và hét toáng lên. Chàng sẽ là người "Ra tay cứu giúp" và tận hưởng cảm giác thật vẻ vang - ta là người anh hùng.
3. Các bạn gái khi ra đường thường rất chải chuốt. Nhưng nhiều chàng trai lại thích cái vẻ giản dị của bạn lúc ở nhà. Thậm chí, một mái tóc hơi rối, bộ quần áo rộng thùng thình, chiếc dép "lào" to quá khổ... lại là hình ảnh đáng yêu của bạn trong mắt chàng. Tình yêu của chàng khiến bạn có thể tự tin trong mọi hoàn cảnh.
4. Chàng sẽ chăm chú ngồi hàng giờ chỉ để nhìn bạn tỷ mẫn làm những chiếc thiệp bằng tay và đề tặng người thân. Lúc đó trông bạn giống như một bà tiên hiền hậu.
5. Chàng rất thích nhìn bạn vui chơi và đùa nghịch với trẻ con. Nó làm chàng hạnh phúc khi nghĩ rằng: "Cô ấy sẽ là một người mẹ tuyệt vời... một ngày nào đó".
6. Khi chàng bị cảm sốt, bạn đặt tay lên trán chàng và hỏi những câu dịu dàng kiểu như: "Trời ơi! Ai mang lửa đặt vào đây thế này?", "Anh thấy trong người ra sao?"... Chàng như thấy trẻ lại ... vài chục t.uổi và sẽ hạ sốt rất nhanh.
7. Nhiều lúc, bạn biến chàng là một người thư ký riêng. Khi ra ngoài, bạn thường đưa túi xách, áo khoác, thậm chí là chìa khóa phòng bắt chàng giữ. Chàng sẽ làm những việc đó hết sức tận tụy vì nghĩ rằng: "Mình chỉ phải giữ giùm mấy thứ lặt vặt này thôi, nhưng niềm tin của cô ấy thì mình đã lấy cắp được rồi".
8. Chàng không thích bạn gọi chàng là "Con chim non", "Củ chuối khô", hay gì gì đó trước mặt bạn bè. Nhưng khi chỉ có hai người và qua điện thoại thì những danh xưng ấy thật ngọt ngào.
9. Chàng thích nhìn bạn gái say sưa nhìn ngắm, chọn lựa, ướm thử những bộ đồ nàng muốn mua. Lúc đó nàng đúng là một c.ô b.é điệu đàng. (chà, sở thích này nguy hiểm cho chàng ghê!)
10. Một bàn tay mềm mại. Đừng nghĩ con trai chỉ yêu bằng mắt thôi nhé, mà còn cả bằng... xúc giác nữa. Rất nhiều chàng trai thổ lộ rằng: họ thích cầm một bàn tay mềm mại và có mùi hương nhẹ. Chàng luôn mong bạn chăm sóc thật kỹ bàn tay của mình đấy.
11. "Mùi tóc của cô ấy làm tôi thấy thư thái tâm hồn". Thì đúng rồi. Chàng vốn rất thích vuốt tóc bạn. Và càng tuyệt vời hơn nếu được tận hưởng một mùi hương thơm mát.
12. Rất khó để có dịp nhìn người yêu đang ngủ. Nhưng rất nhiều chàng trai lại thích cái khoảnh khắc bình yên đó. Trông nàng thật hiền từ, đáng yêu và không... lắm điều như lúc còn thức.
13. "Một buổi sáng đến nhà cô ấy và gọi cửa. Cô ấy ra mở cửa và đứng ...dụi mắt. Trông cô ấy mới ngộ nghĩnh làm sao và không bao giờ tôi quên hình ảnh đó." Lời thú nhận của một chàng trai.
14. Có phải trước khi ra ngoài, bạn thường hỏi: "Em trông thế nào?". Chàng sẽ trả lời: "Em trông rất tuyệt". Bạn nở nụ cười hài lòng về điều đó. Nụ cười của bạn làm chàng thích thú và ngày nào chàng cũng muốn bạn bắt đầu chuyến đi chơi bằng câu hỏi: "Anh thấy em thế nào?"
15. Luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu. "Cô ấy trong một lấn nghe lõm mình than thở với thằng bạn về chiếc áo bị dính mực. Và sáng hôm sau cô ấy đến thăm mình với... lọ thuốc tẩy". Đó là lời một chàng trai kể cho tất cả những người bạn mà chàng gặp với giọng điệu đầy hãnh diện.
Theo Tìm Nhanh
Tháng Ba hoa sưa bừng nở Sau một thời gian dài ngủ đông, những cành cây sưa khẳng khiu bừng nở những chùm hoa trắng cả góc trời. Giữa phố phường Hà Nội tấp nập, hoa sưa bình dị, êm đềm và tĩnh lặng... Cùng Dân Việt chiêm ngưỡng vẻ đẹp tinh khiết của những chùm hoa sưa trên phố phường Hà Nội. Nhiều bạn trẻ tranh thủ chụp...