28 tuổ.i, 5 năm làm bốc vác, tôi ôm ước mơ vào Đại học
Đại học không phải là con đường duy nhất để thành công nhưng nó là con đường sáng sủa nhất, ít va chạm nhất để đến với những điều tốt đẹp trong cuộc sống…
Làm bốc vác thuê nhưng tôi vẫn mơ ước vào Đại học (Ảnh minh họa)
Bạn nhận ra điều đó từ khi nào? Còn tôi, tôi nhận ra điều đó cách đây đã 5 năm nhưng cho đến hiện tại, tôi mới có đủ can đảm để thực hiện điều đó. Với nhiều người, 28 tuổ.i họ đã có trong tay tấm bằng tốt nghiệp Đại học, một chức vụ nho nhỏ ở một công ty nào đó, một gia đình riêng để vun vén và xây đắp. Riêng tôi, cái duy nhất mà tôi có là niềm tin: Tôi sẽ đỗ Đại học. Bạn nghĩ, tôi sẽ làm được chứ?
Chuyện bắt đầu khi tôi vào cấp 3. Năm đó, gia đình tôi sa suýt vì làm ăn thua lỗ và em trai bệnh nặng, bao nhiêu tiề.n của gia đình cũng vì thế “đội nón” mà ra đi. Biết được bố mẹ không còn khả năng cho mình vào Đại học, tôi đâ.m ra nản, cộng thêm bị bạn bè xấu rủ rê, tôi lao vào ăn chơi, lêu lổng. Kết quả, từ một học sinh học lực khá, giỏi của lớp, tôi rớt xuống hạng yếu, kém, hạnh kiểm trung bình.
Thi xong tốt nghiệp THPT tôi bỏ nhà đi. Với số tiề.n chỉ vỏn vẹn chỉ 100 nghìn đồng, tôi từ Bình Thuận bắt xe vào Sài Gòn, đến bến xe miền Đông thì sạch nhẵn. Biết không thể quay về và cũng không thể dựa dẫm vào ai ở xa lạ này, tôi đành kiếm một công việc làm thời vụ để sống qua ngày. Bước vào đời làm thuê kiếm sống, tôi, năm đó mới chỉ 18 – cái tuổ.i mà lũ bạn tôi ở quê đang khăn gói chuẩn bị cho kì thi Đại học.
Biết tôi bỏ thi đi làm thuê kiếm sống một mình ở Sài Gòn nhiều bạn bè khi đó cũng tiếc nuối và tỏ ra bất ngờ lắm nhưng tôi đâu còn đường lui. Phần vì hoàn cảnh không cho phép phần vì trót lêu lổng, bỏ lỡ nhiều kiến thức, lúc đó tôi chỉ nghĩ duy nhất một điều: Đi làm kiế.m tiề.n nuôi thân trước đã… Đại học tính sau!
Một ngày 12 tiếng thì thì tôi làm đến 14 tiếng đủ mọi nghề từ làm tạp vụ, phục vụ đến nhân viên giữ xe, lúc đó nhiều lần mẹ gọi điện cho tôi vừa khóc vừa bảo thôi thì về quê đi, khổ cực dù sao cũng là ở quê mình. Nhưng tôi không nghe, quyết bám trụ lấy thành phố này và sống cuộc đời lam lũ, khó nhọc. Mỗi lần chạy qua cánh cổng trường Đại học, đôi ba lần tôi chạnh lòng ngoảnh lại nhưng rồi cũng vụt qua để còn kịp chuyến giao hàng. Cánh cổng Đại học lúc ấy với tôi hãy còn là điều quá xa vời.
Một năm sau, tôi gia nhập quân ngũ. Cũng chính thời gian này, tôi bắt đầu bình tâm lại, suy nghĩ nhiều hơn. Tôi nghĩ về những điều đã trải qua trong đời, về cái tuổ.i bồng bột bỏ nhà ra đi năm ấy, về những cực khổ từng nếm trải và về cả ước mơ vào Đại học thuở nào. Tôi mang suy nghĩ ấy tâm sự với một người bạn trong quân ngũ. Không ngờ, chính người bạn ấy lại kể cho tôi nghe câu chuyện của đời mình. Anh kể rằng mình từng là học sinh cá biệt trong lớp, từng bị đình chỉ học. Sau vài năm bôn ba anh quyết tâm quay lại trường hoàn thành kì thi tốt nghiệp và Đại học sau đó. Học Đại học được vài tháng anh nhận ra mình không phù hợp với chuyên ngành ấy. Bỏ Đại học, anh tiếp tục ông thi vào Luật. Năm đầu tiên anh rớt và năm sau cũng vậy. Và anh nói với tôi, sau khi hoàn thành kì nghĩa vụ quân sự này, anh lại tiếp tục ôn thi và tiếp tục hi vọng.
Tôi đã thật sự kinh ngạc với câu chuyện đó và hỏi anh vì sao vẫn tiếp tục bám lấy ước mơ vào Đại học dù còn rất nhiều con đường khác để chọn. Anh trả lời rằng vì Đại học là con đường sáng nhất, ít va vấp và ít đán.h đổi nhất để đi đến thành công mà anh thấy lúc này…
Video đang HOT
Và tôi cũng nhìn thấy điều đó. Tôi bắt đầu tự hỏi mình suốt những năm tháng làm thuê quần quật, tôi đã có được gì cho riêng mình? Cầm đồng tiề.n mồ hôi nước mắt làm ra, tôi có được người ta tôn trọng? Tôi có dám ngẩng cao đầu khi vô tình chạm mặt bạn bè xưa trên phố, tôi có phải là thằng con trai đáng để bố mẹ tôi hãnh diện tự hào mỗi khi nhắc đến?
Thời gian trong quân ngũ kết thúc, tôi về lại quê nhà với quyết tâm học nghề, kiếm cơ hội vào Đại học. Năm 2008, tôi lấy được bằng lái xe trung cấp và trở lại Sài Gòn. Lần trở lại này, tôi không còn là cậu bé 18 tuổ.i bỏ nhà đi năm nào, với tôi, Đại học cũng không phải là điều quá xa vời không thể thực hiện… Lần trở lại này, tôi quyết tâm sẽ đỗ vào một trường nào đó ở Sài Gòn. Năm ấy, tôi, 23 tuổ.i.
Mãi đến 5 năm sau, tức là ở thời điểm hiện tại, tôi mới đủ tự tin đặt bút ghi tên mình vào hồ sơ đăng kí Đại học, ngành tôi chọn là Báo chí, khối C. Trong suốt 5 năm qua, tôi đã miệt mài làm việc sớm khuya, làm từ phụ xe đến bốc vác để kiế.m tiề.n trang trải cuộc sống và để dành chút vốn liếng trang trải cho việc học. Một năm trở lại đây tôi đã bắt đầu tìm mua lại cuốn sách giáo khoa cũ của ba môn: Văn – Sử – Địa về ôn. Tôi cẩn thận bọc từng bìa sách lại để mọi người không biết tôi đang học sách gì, vì sợ rằng nếu biết được ý định vào Đại học của tôi, họ sẽ chế nhạo. Cứ thế, sau mỗi giờ nghỉ trưa, mỗi buổi tối xong việc, trở về xóm trọ, tôi lại chui vào một góc nhỏ của riêng mình để đọc lại sách và học thuộc từng sự kiện, chi tiết. Thỉnh thoảng, tôi cũng có tìm ra nhà sách và tìm đọc sách tham khảo, giải đề…
Đại học là ước mơ lớn trong đời (Ảnh: Minh họa)
Va vấp cuộc đời dạy tôi biết chấp nhận những thất bại nhưng cũng cho tôi cách vượt qua để tiếp tục bước tới. Có thể, may mắn không mỉm cười với tôi trong kì thi này nhưng tôi tin với nỗ lực của mình, một ngày không xa tôi sẽ là sinh viên Đại học. Chờ tôi nhé!
Theo VNE
Đàn ông và nỗi lo "ăn ốc - đổ vỏ"
Chính bởi tâm lý trước khi cưới vợ có người đàn ông khác, nhất là sau đó một hơn một tháng thì vợ anh có bầu, nên cứ mỗi lần nhìn con là Khánh nghi ngờ mình trở thành kẻ "đổ vỏ".
Sao con không giống bố?
Yêu nhau 5 năm mới cưới, Khánh và Chi đã có với nhau một cậu con trai 4 tuổ.i. Tình yêu được sử ủng hộ của hai bên gia đình nên không có sóng gió, ngoại trừ một lần duy nhất họ chia tay 6 tháng sau khi Chi "mặn nồng" một người đàn ông khác trước khi cưới.
Chính bởi tâm lý trước khi cưới vợ có người đàn ông khác, nhất là sau đó một hơn một tháng thì vợ anh có bầu, nên cứ mỗi lần nhìn con là Khánh nghi ngờ mình trở thành kẻ "đổ vỏ". Không ít lần Khánh nghe người ngoài nói "thằng này đúc từ nồi nào mà chả giống bố". Khánh ức lắm nhưng anh không dám hỏi vợ.
Phải mất rất nhiều công sức Chi mới chịu làm đám cưới với Khánh, trong nhà việc gì Khánh cũng nghe vợ nên anh không dám làm Chi mất lòng, nhất lại là cái chuyện mang tính "bại hoại đạo đức" này, Khánh càng không dám mở miệng.
Khánh đã điều tra rất kỹ. Sau khi kết hôn Chi cũng có gặp lại người tình cũ nhưng đều là những chỗ lành mạnh có bạn bè đi cùng. Dẫu vậy, vì được nghe và chứng kiến không ít lần các cảnh ngoạ.i tìn.h trong công ty và ngoài xã hội nên ngày đêm anh cứ canh cánh nỗi lo trong lòng.
Gần đây, một lần trong bữa cơm bên nhà vợ, cả gia đình ngồi "tám" quanh câu chuyện động trời của nhà hàng xóm, Khánh càng thêm lo lắng. Chẳng là 2 nhà hàng xóm của bố mẹ vợ Khánh thân nhau đã nhiều năm, một nhà có 2 cô con gái, một nhà có 2 cậu con trai, tuổ.i cả 4 đều sàn sàn nhau, anh con trai lớn thích cô con gái út.
Quanh co ngăn cấm điều tra, bắt quả tang mãi, cuối cùng mẹ cô gái thừa nhận 2 đứa là anh em không yêu được. Không những vậy cả cô chị cả cũng là con ông hàng xóm. Ông chồng nhập viện khẩn cấp vì quá sốc, khám đi khám lại mới biết là vô sinh hoàn toàn, do quá nhụ.c nh.ã hiện đã chuyển về quê sống, cả 2 gia đình đều tan nát.
Nghe xong chuyện, Khánh đâ.m ra hoang mang cực độ. Anh hạ quyết tâm phải có bằng chứng cụ thể, tránh việc nuôi con lớn hộ thằng khác rồi mới ngã ngửa nuốt hận. Anh đã nghĩ đến chuyện đi xét nghiệm ADN.
Tuy nhiên, sau bao lần đắn đo chờ thời cơ, chưa kịp đi xét nghiệm ADN cho con thì Khánh nghe tin gia đình "tình địch" một thời lục đục l.y hô.n do anh chồng yế.u sin.h l.ý, mãi không có con. Khánh tặc lưỡi nghĩ, nếu vợ biết chuyện anh nghi ngờ vợ, cho là mình phải "đổ vỏ" cho người tình cũ thì chắc anh chỉ có nước bị đuổi ra khỏi nhà.
Khánh tặc lưỡi nghĩ, nếu vợ biết chuyện anh nghi ngờ vợ, cho là mình phải "đổ vỏ" cho người tình cũ thì chắc anh chỉ có nước bị đuổi ra khỏi nhà (Ảnh minh họa).
Tin lời thầy bói, nghi "đổ vỏ" hộ người khác
Sau bao năm mong ngóng, cuối cùng thì vợ anh Trung cũng sinh cho anh đứa con trai nối dõi tông đường. Không phải anh Trung không yêu thương ba cô con gái đầu nhưng mỗi lần về quê ăn cỗ, ma chay, lễ lạt, cái mác trưởng họ khiến anh Trung nhận không ít lời trách móc vì cái tội không đẻ được thằng đích tôn.
Vốn là gái phố chính gốc, chị Trinh đã định dừng ở đứa thứ 2 song chồng năn nỉ sinh thêm để kiếm thằng cu. Đến khi đứa thứ 3 vẫn con gái, chồng tỏ rõ thái độ không vui khiến chị đâ.m ra ghét cái thói nhà quê của chồng. Rồi anh lại ỉ ôi động viên, dụ dỗ, cuối cùng chị cũng phải "chốt hạ" đứa thứ 4 ở tuổ.i 37, rất may lần này là con trai.
Những ngày chị mang thai, anh đứng ngồi không yên vì chỉ sợ lại sinh con gái, dù lần siêu âm này bác sĩ đã phán đoán là con trai. Nguyên nhân cũng bởi trước đó anh được bạn dẫn đi xem bói, "thầy" phán "Số anh chỉ sinh được con gái chứ không có con trai. Mà có thì cũng chỉ nuôi con thiên hạ", khiến anh rất lo lắng.
Ngày chị sinh đứa thứ 4, bế đứa con trai đỏ hỏn trên tay, lòng anh vui mừng khôn xiết, anh quên luôn lời thầy bói phán hôm nào. Anh Trung mở tiệc mừng đầy tháng con, vỗ ngực tự hào với đám bạn "Ai bảo số thằng Trung này chỉ có thể sinh con gái chứ?".
Chuyện tưởng chỉ có vậy cho đến một tháng trước, anh bạn có nhắc đến ông thầy bói cũ: "Ông thầy này lên đời rồi, toàn đi xem và lễ lạt cho mấy ông quan chức to, giờ xếp hàng đợi xem cũng khó, phải hẹn trước cả tháng". Anh chàng kia còn bồi thêm câu: "Thế mà sao xem cho cậu sai bét".
Má.u mê tín nổi lên khiến anh Trung nhớ lại lời ông thầy bói còn văng vẳng bên tai. Nhìn cậu con vàng ngọc đang bi bô, lòng anh rối bời. Anh rất yêu vợ con, nhưng anh cũng biết cái chuyện sa ngã của đàn bà là quá bình thường trong cuộc sống nhiều cám dỗ này. Nhỡ đâu vợ anh vì giúp chồng có con trai và trong một phút yếu lòng ở đâu đó mà có được đứa con này. Suốt nhiều ngày sau đó, anh trằn trọc không ngủ vì nỗi lo mình là người "đổ vỏ".
Vì nỗi nghi ngờ mỗi ngày mỗi lớn, anh Trung quyết định giấu vợ và tự đến bệnh viện làm xét nghiệm ADN cho chắc. Thời gian chờ kết quả, anh Trung như sống trên đống lửa.
Đến ngày có kết quả, anh mừng đến phát khóc, thằng bé đích thị là con anh. Anh lẩm bẩm tự chử.i mình: "Thằng thầy bói bố láo, suýt nữa làm hạnh phúc nhà người ta đổ vỡ, lại còn tốn bao tiề.n xét với cả nghiệm".
Rời khỏi bệnh viện, anh xé ngay kết quả xét nghiệm. Chỉ vì thói ghen tuông ích kỷ mà anh đã nghi ngờ nhân phẩm vợ và cho mình đang "ăn ốc - đổ vỏ" chính con đẻ của mình.
Theo VNE
Cười ngất với chiêu "dằn mặt tình địch" của các quý ông Chị cho biết trước khi viết tâm thư cho "tình địch" anh lầm bầm nói vợ rằng "suốt ngày chỉ lo &'cày phim, mặt nghệt vì thằng diễn viên trẻ ranh, sinh ra đã ngồi trên đống tiề.n"... Viết tâm thư gửi "tình địch" là... diễn viên phim Hàn Trong khi mấy bà, mấy cô trong con ngõ nhỏ ở Hà Đông -...