10 năm sau ngày bị kết án giế.t v.ợ, con (Kỳ 4)
Thẩm phán Franklin T. Dupree quyết tâm buộ.c tộ.i MacDonald trước tòa.
Gây khó dễ
Lần này, thẩm phán Franklin T. Dupree sẽ chủ trì phiên tòa, Dupree quyết tâm sẽ buộ.c tộ.i MacDonald.
Người hiện tại đang giữ những bằng chứng ban đầu của vụ án chính là công tố viên Brian Murtagh, một công tố viên trẻ đầy tham vọng. Những bằng chứng này có thể chứng minh sự vô tội của MacDonald. Cùng chung mục đích như thẩm phán Dupree, Murtagh cũng không tiếc công sức để ngăn cản “đối thủ” tiếp cận những bằng chứng này.
Để có thể bảo vệ MacDonald trong lần tranh tụng này, luật sư Bernie Segal đã nhờ đến sự giúp đỡ của tiến sĩ Thornton, một nhà khoa học, chuyên gia pháp y nổi tiếng để kiểm tra và đán.h giá các bằng chứng cụ thể.
Thời điểm đó là năm 1975, khi MacDonald bị buộ.c tộ.i bởi bồi thẩm đoàn.
Trong vòng 4 năm đợi chờ phiên tòa chính thức được mở, chính phủ không cho phép Thornton xem xét hay nghiên cứu những bằng chứng hay những kết quả giám định ban đầu của quân đội và FBI. Murtagh đã thực hiện đúng điều đó.
Một vài tuần cuối trước khi phiên tòa được mở, công tố Murtagh đã “tạo điều kiện” cho tiến sĩ Thorton nghiên cứu các bằng chứng, tuy nhiên, thời gian và điều kiện vô cùng hạn chế khiến luật sư Segal và tiến sĩ Thornton không thể có được đầy đủ những thú mình muốn.
” Đó là một điều vô lý.” Luật sư Segal giải thích, ” Tại các tòa án liên bang, việc kiểm tra chứng cứ trong việc xét xử tội giế.t ngườ.i là quyền nhất định của các các luật sư, vậy mà đối với tòa án quân sự, chúng tôi đã bị hạn chế điều đó trong vụ án của MacDonald.”
Trở ngại chính cho việc bào chữa chính là từ phía thẩm phán Dupree khi ông phán quyết rằng bản báo cáo của đại tá Rock không được sử dụng cho lần xét xử này.
MacDoanal và luật sư Segal khi ra tòa, ảnh ngày 16/7/1979
Nhiều năm sau, khi nhìn lại vụ án, người ta vẫn không giải thích được tại sao MacDonald và những người bảo vệ anh lại bị gây khó dễ như vậy.
Sự thật bị che đậy
Trên thực tế, rất nhiều bằng chứng đã được tìm thấy có thể bảo vệ được MacDonald. Đáng chú ý là những sợi tóc giả trong tay Colette.
Video đang HOT
Khám nghiệm hiện trường năm đó, cảnh sát tìm thấy trong tay Colette những sợi tóc giả màu vàng, đó không phải loại sợi dùng làm tóc cho những con búp bê mà con gái họ hay chơi. Đó là loại sợi chuyên chuyên dụng để làm những bộ tóc giả chuyên dụng.
Thật trùng hợp, người ta xác nhận Helena cũng có một bộ tóc giả màu vàng như màu của loại sọi này, nhưng khi được hỏi, Helena trả lời rằng cô đã vứt nó cách đây không lâu.
Ngoài ra, trên chiếc lược của Colette cũng có một số sợi tóc giả như được tìm thấy trên tay cô. Giả thuyết được đặt ra, có thể trong quá trình giằng co, Colette đã túm được tóc của hun.g th.ủ, và làm nó bị rối, hun.g th.ủ đã dùng chiếc lược của Colette để chải lại nó trước khi “thực hiện nghi lễ”.
Những sợi tóc gỉa trong tay Colette có thể là bằng chứng chính để bảo vệ MacDonald nếu luật sư Segal được biết về điều này.
Liệu đó có phải là tóc của một trong số những kẻ có mặt tại nhà MacDonald hôm đó ?
Một mẫu tóc màu nâu và mẫu da được tìm thấy dưới móng tay Colette và cô con gái lớn. Không phải là mẫu tóc vàng của MacDonald hay bất kì thành viên nào trong gia đình MacDonald. Nó được cho đó là tóc của một trong những hun.g th.ủ.
Trên người MacDonald không hề có vết xước móng tay nào, do đó có thể khẳng định đó là là mẫu da của hun.g th.ủ.
Mẫu da này đã bị mất bởi sự “bất cẩn” của các nhân viên điều tra quân đội. Nên chi tiết này đã không được đưa ra trước tòa để chứng minh MacDonald vô tội.
Theo kết quả điều tra được thông báo, không hề có dấu hiệu người lạ xâm nhập vào trong nhà MacDonald. Nhưng trên thực tế, những bằng chứng được tìm thấy lại hoàn toàn khẳng định điều đó.
Ngoại trừ mẫu tóc lạ và mẫu da, tại nhà MacDonald, người ta tìm thấy ba mẫu sáp nến đã khô. Đó không phải là sáp của 14 ngọn nến trong nhà MacDonald, điều này khớp với lờ.i kha.i của MacDonald là một trong những kẻ có mặt tại nhà anh đã cầm một ngọn nến.
Đáng chú ý, “Phù thủy” Helena có thói quen sử dụng nến trong tất cả những nghi lễ của mình.
Một que diêm cháy dở cũng được tìm thấy trong phòng cô bé Kristen. Cả MacDonald và Colette đều không hút thuố.c. Có thể nó được dùng để chấm cây nến mà người phụ nữ lạ đã cầm.
Một ống tiêm và gang tay dính má.u cũng đã được tìm thấy. Nhưng những nhân viên trong phòng thí nghiệm CID đã “làm mất” chúng trước khi chúng được kiểm tra, đối chiếu. Má.u trên găng tay trước đó được xác định là má.u người, nhưng không rõ của ai.
Trong hồ sơ cũ, có một chi tiết được đưa ra để buộc tôi MacDonald, đó là những dấu chân dính má.u trên ga giường của Colette khi hun.g th.ủ chuyển cái xác từ phòng này sang phòng. Các điều tra viên đã khẳng định đó là dấu chân của MacDonald. Nhưng trên thực tế, không hề có dấu chân nào được để lại. Tuy nhiên, thông tin này cũng được giữ kín trước tòa.
Đó là những bằng chứng xác thực có thể chứng minh cho sự vô tội của MacDonald. Đáng tiếc nó đã không được sử dụng tại tòa.
“Phù thủy” Helena bất ngờ xuất hiện trở lại trong vụ án của MacDonald.
Luật sư Segal không hề hay biết, năm 1978, Helena đã liên lạc với FBI và khai nhận rằng cô có liên quan đến vụ thảm án năm đó. Lúc đó, Helena đang điều trị chứng bệnh trầm cảm có khuynh hướng t.ự sá.t của mình tại bệnh viện NC ở Raleigh.
Theo Khampha
10 năm sau ngày bị kết án giế.t v.ợ, con (Kỳ 1)
Sau 1 thập kỷ bị cầm tù vì tội giế.t v.ợ và con gái, cuối cùng người đàn ông cũng dành được công bằng tại tòa khi kẻ thực sự gây nên vụ án thú tội.
Vợ và 2 con Jeffrey MacDonald
Gia đình hạnh phúc
Tháng 2/1970, gia đình bác sỹ Jeffrey MacDonald tại khu vực Green Beret gặp rất nhiều thuận lợi trong công việc. Anh cùng vợ là Colette và 2 cô con gái nhỏ sống với nhau rất hạnh phúc. Trải qua nhiều năm sóng gió về hôn nhân và những tháng ngày làm việc mệt mỏi, nghiên cứu về y khoa, bác sỹ Jefffrey MacDonald đã đạt được những thành tựu đáng kể và từ đó nguồn kinh tế của gia đình cũng trở nên dồi dào hơn.
Vài tháng trước, Colette viết thiệp chúc mừng Giáng sinh cho một số người bạn. Trong thiệp viết: "Chúng tôi đang có một cuốc sống rất hạnh phúc với kỳ nghỉ rất dài, mọi chi phí đều được quân đội chi trả. Và Jeffrey sẽ ở bắc Carolina trong vòng 2 năm. Jeffrey ở nhà lúc 5h hằng ngày và phần lớn những ngày trong tuần về nhà để ăn trưa. Nhân tiện, chúng tôi hi vọng sẽ có con trai vào tháng 7".
Gia đình họ thực sự hạnh phúc vì những thành công cả về công việc và tiề.n bạc. Người chồng, Jeffrey MacDonald vừa tài năng, đẹp trai lại chăm chỉ đã đạt được nhiều thành công. Sau khi tốt nghiệp trường Princeton, anh học tiếp trường y. Anh cưới cô gái anh yêu từ hồi cấp 3, một cô gái rất thông minh và cuốn hút. Người đó là Colette.
Trước đó, sau thời gian hẹn hò ngắn ngủi, cô bé Kimberly ra đời khiến cho cuộc hôn nhân của họ phải lùi lại sau vài năm.
Mãi sau khi ra trường, Jeffrey gia nhập quân đội và sau đó được làm việc tại Green Berets. Họ bắt đầu cuộc sống ở cảng Bragg, bắc Carolina.
Câu chuyện kinh hoàng
Mọi việc êm đẹp diễn ra cho tới khi một điều kinh hoàng đã diễn ra. Vào buổi sáng trời mưa ngày 17/2/1970.
Chừng 3h30 sáng, nhân viên an ninh trực điện thoại ở Fayetteville, bắc Carolina, nhận được cuộc gọi của một người đàn ông tự nhận mình là MacDonald, xin cô gọi điện cho cảnh sát quân đội và một xe cứu thương tới 544 Castle Drive. "Làm ơn nhanh lên", anh ta nói một cách yếu ớt.
Nữ nhân viên tổng đài lập tức gọi điện cho trụ sở cảnh sát: "Xin trợ giúp, 544 Castle Drive. Khẩn cấp".
Nữ nhân viên này đã gọi cảnh sát nhưng lại quên gọi tới bệnh viện. Mãi tới khi các nhân viên an ninh tới địa chỉ được báo, họ mới thấy rằng quên gọi bác sỹ là một điều sai lầm.
Trên đường tới địa chỉ được báo, Keneth Mica, một trong những nhân viên an ninh, đã nhìn thấy một cảnh tượng lạ: Một người phụ nữ trẻ mặc áo mưa, đội mũ cụp xuống mặt đang đứng cách nhà MacDonald chừng 3 tòa nhà. Điều lạ lùng là người này đứng dưới mưa lúc 3h35 sáng. Kenneth Mica và cả nhóm an ninh dừng xe lại, hỏi thăm người này.
Sau đó, cả nhóm tới trước của địa chỉ được báo. Ngôi nhà đã khóa và bên trong tối om. Họ vào bằng cửa sau và ngay lập tức gọi điện xin xe cứu thương.
Trong nhà, trên giường ngủ là Colette, 26 tuổ.i, không còn sức sống. Cô nằm ngửa, người đầy má.u, 2 chân dạng. Gương mặt và đầu bị đán.h đậ.p. Một bên ngực lộ ra ngoài khi cô đang mặc bộ đồ ngủ.
Bên cạnh cô là người chồng Jeffrey MacDonald, đầu quẹo sang một bên trong khi một tay vẫn đưa sang ôm vợ, trên người mặc bộ đồ ngủ. Cảnh sát quỳ xuống bên cạnh anh ta nghe anh ta hỏi: "Các con tôi thế nào? Tôi nghe chúng khóc?".
Mica ngay lập tức đứng dậy và chạy tới các phòng khác, tìm được bé Kimberly, 5 tuổ.i, đang nằm trên giường trùm chăn. Khi anh chiếu pin vào mặt bé, anh kinh hoàng vì bé đã bị bó.p c.ổ chế.t, cổ có nhiều vết thương trầm trọng.
Trên giường bên, bé Krist nằm chế.t trên giường, người đầy má.u vì vết thương ở ngực và lưng.
Mica chạy tới phòng lớn và cố gắng cấp cứu cho bác sỹ MacDonald bằng cách hô hấp nhân nhưng MacDonald đẩy ra: "Chăm sóc vợ tôi, kiểm tra con tôi".
Mica hỏi ai đã gây ra điều này. MacDonald nói: "3 người, một đàn bà, một đàn ông da màu, anh ta mặc vét-tông. Người phụ nữ tóc vàng, mũ che mặt, váy ngắn, ủng đầy bẩn. Cô ta mang một cây nến".
Kenneth Mica hỏi đồng đội về người phụ nữ họ gặp khi trên đường tới đây nhưng đồng nghiệp Lieutenant dường như không nghe thấy anh. Người này đang chăm chú viết mọi điều McDonald nói.
Một chiếc xe cứu thương tới và đưa nạ.n nhâ.n còn sống sót đi cấp cứu. Khi cáng đưa MacDonald qua phòng bé Kimberly, anh ta kêu lên: "Trời ơi, hay cho tôi gặp con tôi".
Các bác sỹ phải kìm anh ta lại và MacDonald nằm bất động vì kiệt sức sau đó.
Theo Khampha